Tối nay mình và cha Q. trang trí hai cây Noel trước và trong nhà ăn của cộng đoàn. Cha Q. vừa giăng giây điện trên nhành thông vừa nói:
- Tại sao mình không mở nhạc Noel tiếng Việt ra nghe cho có cảm giác ta?
- Trời, nhạc Noel thì em chẳng thiếu gì, mà giờ nó nằm trong phòng bên nhà kia em làm biếng đi lấy.
Thế là mình phải chấp nhận nghe tiếng nhạc nhạt nhẻo phát ra từ giây điện cứ lập đi lập lại mấy bài Noel quen thuộc.
Mình vẫn còn nhớ không biết năm nào nữa, khi còn mừng Noel ở nhà, mình và chị kế được giao trách nhiệm đi mua cây thông đem về làm cây Noel. Hai chị em đứng ở chỗ bán cây hơn 3 giờ đồng hồ mới chọn được một cây vừa ý. Cả hai đều rất lo lắng khi về nhà bố mẹ hay các anh chị sẽ chê là cây không đẹp.
Cái gì chứ cây Noel thì cả nhà mình ai cũng quan tâm. Nó phải vừa đủ cao, phải cân đối, phải đứng thẳng không bị xiêng vẹo, nhành đừng có dày quá mà đừng có mỏng quá, lá không được khô quá... Hàng loạt tiêu chuẩn như vậy mà giao cho hai đứa nhỏ đi mua thì quả là một trách nhiệm nặng nề. Mình và chị bỏ ra nhiều giờ đến thế mới mua được cây thông, thế mà về tới nhà vẫn có người thấy không vừa ý.
Đã lâu lắm rồi mình không chứng kiến được cây Noel ở nhà như thế nào. Bao nhiêu năm qua, mình chỉ mừng Noel với anh em trong dòng hay là những bạn bè nơi mình đang ở. Năm này cũng không có gì ngoại lệ. Noel xa nhà, Tết xa nhà, đám cưới xa nhà... cảm giác này không còn lạ lẫm đối với mình nữa. Tuy nhiên, trong những ngày lễ mà lẽ ra mình phải quay quần bên những người thân thương nhất của mình, mà mình không làm được điều đó thì cũng không tránh được một vài giây phút chạnh lòng. Đó cũng là một thực tại mà một nhà truyền giáo phải đành lòng chấp nhận.
Epping, NSW ngày 18.12.2006
No comments:
Post a Comment