Tối hôm qua mình nói chuyện trên điện thoại với anh Thể, người mà mình mới được làm quen gần đây qua các anh em trong dòng. MÌnh rất thích anh Thể. Anh và vợ rất chăm làm việc và năng động trong vấn đề mưu sinh. Hai vợ chồng mở nào là cửa hàng bán tạp hoá, nào là cửa hàng bán tạp chí, nào là cửa hàng bán đồ trồng trọt....thế mà họ cũng rất chịu chơi. Cách đây hai tuần, cả hai người cũng đã đi Melbourne để tham dự lễ chịu chức của các cha trong dòng. Lễ xong hai anh em dẫn nhau đi chơi phố, mặc dầu anh thì không rành đường, còn mình thì mù đường. Đi đến lúc nào không biết hướng nữa thì hai anh em kéo cửa sổ xuống, ló đầu ra xe hỏi những người cùng đi trên đường. Hơi vòng vo một chút, nhưng cuối cùng nơi muốn đến cũng đã đến, và chỗ muốn về cũng đã về.
Anh Thể làm ăn cần cù, nhưng tính tình lại phóng khoáng. Anh nói: - Mình làm được thì mình cũng phải biết chơi.
Nói chuyện với anh tối hôm qua, anh bảo: - Sáng mai cha lên tiệm con chơi đi. Con đến đón cha rồi tối con đưa cha về.
Mình cũng không bận rộn việc gi nên đồng ý ngay. Sáng nay hai anh em đi ăn phở An ở phố người Việt tại Bankstown. Giờ mình đang ngồi ở cửa hàng tạp chí trong khi anh Thể lo các công việc của mình. Bước ra cửa, anh quay người lại bảo mình: - Từ đây gọi anh với em thay vì cha con cho thân mật nhé.
Việc gì chứ cách xưng hô thân thiện thì mình chẳng bao giờ từ chối. Trong đời sống tu trì và truyền giáo, mình gặp được rất nhiều người. Nhưng quả thực mỗi người đều rất khác nhau, khác nhau không chỉ vì ngoại hình hay tính tình, mà còn khác nhau bởi hoàn cảnh sống của họ. Hai người vui tính không hẳn là vui như nhau, mà hai người trầm tính cũng không trầm như nhau. Vì thế mỗi con người thực sự là một mầu nhiệm mà nếu mình sẵn sàng bỏ chút thời giờ để khám phá thì sẽ thấy người đó rất thú vị và đặc biệt. Mình hy vọng rằng mình sẽ luôn xem việc đến với người khác như một cơ hội và ân sủng thay vì coi đó như là trách nhiệm hay gánh nặng.
Green Acre, NSW ngày 29.12.2006
No comments:
Post a Comment