Cô đơn giữa đám đông


Hôm qua, mình đi xe buýt từ Epping đến thành phố Sydney, chuyến đi kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Bước lên xe, mình chiếm cái ghế ngay bên cửa sổ để dễ quan sát quang cảnh và sinh hoạt của thành phố. Ai cũng nói rằng ở Úc người dân cởi mở và thân thiện hơn nhiều nơi khác. Mình không nghi ngờ điều đó, nhưng suốt chuyến đi mình nhìn qua nhìn lại, thấy xe đầy nhóc người, nhưng dường như chẳng ai nói chuyện với ai. Có người thì ngồi ngủ gà ngủ gật để tận dụng thời gian ngồi không trên xe. Nhiều người đang nghe nhạc trong những chiếc máy Ipod của mình. Còn mấy chục cặp mắt còn lại dường như đang nhìn chăm vào một thế giới riêng tư nào đó mà chỉ chính họ mới biết ở đó là đâu.

Nhìn tình hình trên xe buýt, mình nhận ra rằng người dân thành phố ở Úc về bản chất cũng chẳng khác gì người dân thành phố ở các nước khác. Thành phố nào cũng đông người, khoảng cách không gian giữa người này với người kia chẳng là bao. Người ta phải chen chúc để lên xe xuống tàu. Nhưng khoảng cách không gian ít bao nhiêu thì dường như khoảng cách cảm xúc nhiều bấy nhiêu.

Người ta có thể ngồi cạnh nhau hàng giờ đồng hồ mà không hề nói với nhau một lời. Họ chi phối thời gian ngồi không trên xe không phải bằng cách làm quen với một con người đang ngồi cách họ vài cm, nhưng bằng cách quan sát những a-phích quảng cáo dọc đường.

Người ta treo lên những panô quảng cáo có hình các thanh niên thanh nữ đang đùa giởn, ai cũng có khuôn mặt và thân hình khiêu gợi và hấp dẫn. Khách đi xe nhìn a-phích có cảnh một cô gái đang cầm trong tay một ly rượu tây tại một quán bar, phong cách toát lên vẻ sành điệu và sang trọng, họ cảm thấy bị thu hút hơn là những người xung quanh mình. Cánh đàn ông thì ước gì mình là người được cùng nâng ly rượu với mỹ nhân ấy. Còn mấy bà mấy cô thì ước gì người con gái trong tranh chính là mình.

Suy ra, mình thấy người thành phố tội nghiệp quá. Thế giới của họ sôi động và nhộn nhịp, ai nấy đều vội vả, bận rộn, nhưng hình như ai cũng cô đơn và bị thu hẹp trong một góc lạnh lẻo, riêng biệt. Họ chỉ mơ đến một thế giới được diễn tả trong các panô quảng cáo, và nhìn vào những người xung quanh với ánh mắt chán chường và đầy khả nghi. Vì thế, không ai muốn làm quen với ai.

Một chuyến đi xe buýt hơn 1 giờ đồng hồ, trải dài mấy chục cây số, trong xe có mấy chục con người với bấy nhiêu quả tim, thế mà từ đầu đến cuối, chẳng ai trong chuyến đi đó nắm lấy cơ hội để làm quen với một người khác.

Mình tự vấn không biết hằng ngày trên thế giới có bao nhiêu chuyến đi dài dẳng và cô độc như thế.

Epping, NSW ngày 8.12.2006

1 comment:

Anonymous said...

Cám ơn cha đã có những lời chia sẻ về kinh nghiệm trong đời sống truyền giáo. Chúc cha khỏe mạnh và tràn đầy ơn Chúa hầu phục vụ giáo hội và tha nhân.

Hồng Phúc