Bây giờ đã hơn 11h khuya. Mình mới vừa về nhà sau một ngày được mời đến chơi ở các gia đình người Việt mà mấy cha trong dòng quen biết. Ngày hôm qua cũng thế, mãi đến 3h sáng mình mới về tới nhà. Ở nhà chị Huệ, từ chiều cho đến khuya, có lẽ riêng phần mình chiếm hết hơn 10 bài karaoke. Chủ nhà cứ mời mình uống rượu và bia. Mình không thích uống nhiều nhưng rất khó từ chối. Đến 2h sáng, sau ba bốn lần xin phép chủ nhà cho về mình và các cha mới bước ra khỏi cửa được.
Sáng nay thức dậy, mình phải uống hai viên vitamin C, hơn một lít nước, một ly trà đen, ăn một trái hồng, một trái cà chua, và một trái chuối để khắc phục những tác dụng gây nên bởi quá nhiều bia. Mình rất muốn chỉ ở nhà hôm nay, nhưng vì đã lỡ nhận lời mời từ các gia đình nên mình phải lên xe đi cùng với các cha với một chút miễn cưỡng.
Leo lên xe về lại nhà dòng từ thành phố Bankstown khi đã gần 10h tối, mình nói đùa với mấy anh: - Thế là kết thúc những ngày "ăn chơi trác táng" để mừng Noel.
Bước vào phòng riêng, mình cảm thấy người nhẹ nhỏm hơn. Sau mấy ngày liên tục với quá nhiều sinh hoạt, mình đang thèm khát những giây phút yên tĩnh và lắng đọng. Không còn phải cụng ly để 'dzô'; không phải trả lời những câu hỏi: "Lúc nào cha đi Thái Lan"; không còn phải từ chối lời mời ăn thêm với những câu như: "Bác ơi, con no quá rồi, con không thể nhét cái gì vào bụng được nữa". Giáo dân thật nhiệt tình và yêu thương các cha. Nhưng quý các cha quá thì lại làm khổ cái vòng eo của các cha luôn.
Đây là Noel đầu tiên trong đời sống linh mục của mình. Làm ông cha đi đâu cũng có vẻ oai hơn một chút. Giáo dân tỏ ra nồng nhiệt và tôn trọng mình hơn. Nhưng điều này cũng chỉ xảy ra sau khi những người gặp mình lần đầu tiên được cho biết rằng mình là một ông cha. Dường như điều đầu tiên mà ai cũng thốt ra sau đó là: "Cha sao mà trẻ quá. Con nhìn cứ tưởng anh nào."
Mình đã quen nghe câu nói này rồi. Mà lạ thật, bấy lâu nay lúc nào mình cũng nghĩ rằng mình già trước tuổi. Khi mình 15 thì nhìn giống 18. Khi 18 thi nhìn giống 20... Mà sao bây giờ mình 31 mà ai cũng cứ bảo là trẻ. Mình thì lại không thấy mình trẻ. Mình ao ước được trở lại cái tuổi 20, và nhiều khi mình thầm ghen những bạn trẻ đang trong lứa tuổi đó. Dù sao đi nữa thì những câu "khen" này cũng chỉ được một thời gian nữa thôi. Sau này, mình sẽ ít nghe dần. Và rồi sẽ không còn ai nói câu này về mình nữa. Mình phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận thực tại mà mình không thể tránh né được: mình sẽ già đi theo năm tháng. Không ai có thể níu kéo cái trẻ hoài được. Ai cũng nuối tiếc bỏ lại sự trẻ trung sau lưng, nhưng hy vọng rằng cái già cũng có những điều thú vị bất ngờ mà mình chưa hình dung ra hết.
Epping, NSW ngày 26.12.2006
No comments:
Post a Comment