Hôm qua, mình gặp Ch. trên mạng. Đã lâu rồi mình không nói chuyện với Ch., có lẽ cũng gần hai tháng. Mình vẫn nhớ ngày mình đưa Ch. đi tới viện Pasteur để xét nghiệm HIV, em rất hồi hộp. Mặc dầu trước đó em đã xét nghiệm dương tính một lần, nhưng trong lòng em vẫn nuôi một chút hy vọng là lần này xét nghiệm sẽ có kết quả ngược lại. Mấy hôm sau đi lấy kết quả, khi cô y tá yêu cầu Ch. sang phòng để được tư vấn, Ch. hiểu luôn ý và không cần gì nhìn vào giấy kết quả nữa. Em bước thẳng ra khỏi viện để đương đầu với một thực tại mới trong cuộc đời trẻ của mình.
Những ngày đó, bố của Ch. lại đang bệnh nặng sắp chết với căn bệnh ung thư. Mình chở Ch. đến bệnh viện Pháp-Việt ở Nam Sài Gòn thăm bố. Ch. không dám nói với bố kết quả dương tính của mình nhưng nói dối để những ngày cuối đời của ông được bình an. Sau này ông xuất viện, mình xuống Biên Hòa thăm cũng trấn an ông như vậy, chứ không nói sự thật.
Ch. cũng như mấy em khác, gặp mình thì xưng bằng thầy vì quen miệng:
- Em vừa lên thì gặp thầy, trùng hợp quá. Thầy khỏe không?
- Mình khỏe. Em dạo này tình hình ra sao rồi?
- Sức khỏe có giảm sút, nhưng không sao. Dạo này em khoảng 61-62 ký.
- Uh, như vậy thì không gầy lắm. Em đang uống thuốc gì vậy?
- Khoảng một tháng nữa em sẽ được uống ARV miễn phí. Bây giờ đang tập huấn.
- Tại sao được miễn phí vậy?
- Đây là chương trình viện trợ của Mỹ, tên Việt là CDC. Em có đọc thấy trong báo và nhờ bác sĩ Phấn giới thiệu.
- Vậy là mừng rồi. Hy vọng nó sẽ giúp em phần nào. Em thời gian này có làm gì không?
- Dạo này em trông phòng nét cho cậu em. Qua Tết em sẽ mở một cái, nhưng đang trục trặc về giấy phép.
- Vậy thì tốt rồi, nhớ cố gắng lên nghen. Mình vẫn cầu nguyện cho em luôn.
- Lúc nào thầy qua Thái Lan?
- Gần một tháng nữa mới qua. Mới mua xong vé máy bay.
- Thế hả? Qua Thái Lan, thầy nhớ thăm em ở Việt Nam nhé.
- Mình không dám hứa, nếu bề trên cho đi thì mới thăm được....
Cũng đã hơn 3 năm từ ngày Ch. phát hiện mình bị nhiễm HIV do sử dụng kim chung khi chơi ma túy. Biết sắp có thuốc ARV để điều trị mình cũng thấy mừng, nhưng HIV có một đặc điểm là nó biến dạng rất nhanh, nên thuốc chỉ có hiệu nghiệm trong thời gian nào đó thôi. Thuốc sẽ phải thay đổi mới có thể đối phó với căn bệnh được. Tình trạng như thế quả là một gánh nặng cho người nghèo. Thuốc đặc trị không rẽ, và liệu Mỹ sẽ cung cấp cho Việt Nam đến bao giờ? Nếu Mỹ ngừng viện trợ thì lúc đó Nhà nước sẽ làm gì để giúp cho những người đang bị nhiễm HIV? Đứng trước một tin mừng, nhưng trong thâm tâm mình vẫn mang nhiều mối quan ngại.
Epping, NSW ngày 6.1.2007
No comments:
Post a Comment