Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng giêng. Thế là mình chỉ còn vỏn vẹn hai ngày nữa trên đất Úc. Sáng mồng hai tháng hai mình sẽ lên máy bay rời khỏi đất nước này, kết thúc một cuộc dừng chân kéo dài gần bốn tháng. Thời gian qua, mình đã không làm gì đáng kể vì việc đến Úc mang tính chất thăm viếng và làm quen nhiều hơn là làm việc. Công việc chính thức đang chờ mình ở Thái Lan.
Điều tốt nhất mình đã làm được trong thời gian ở đây là làm quen với các anh em trong Hội dòng, tìm hiểu cách làm việc, lối suy nghĩ, và đường hướng phát triển của Hội dòng ở đây. Ngoài ra, mình cũng đã may mắn làm quen với một số gia đình Việt Nam. Họ đã hỗ trợ cho đời sống tinh thần của mình rất nhiều trong những tháng ngày qua.
Mặc dầu thời gian làm quen với họ không lâu, nhưng qua những cuộc gặp gỡ, mình đã phần nào gây nên tình thân, vì thế khi rời đây hẳn sẽ có sự nuối tiếc từ cả hai bên. Để chứng minh tình cảm này đã có những lời hứa hẹn sẽ gặp nhau trên đất Thái để đi ăn uống, chụp hình, và tham quan...
Trong đời sống tu trì, mình cảm nhận rằng một trong những điều làm cho mình hạnh phúc nhất là được đến với rất nhiều người khác nhau. Nhưng ngược lại cũng không thiếu những người đồng hành và chia sẻ với mình trong cuộc sống. Họ đón nhận mình vào trong nhà và trong tấm lòng của họ qua những bữa cơm, qua những lời động viên, và những lời cầu nguyện. Thiết nghĩ nếu không có những người này thì đời sống của một kẻ tu thật là cô độc và vô ý nghĩa.
Mấy hôm nay mình bận rộn phải đi gặp người này người nọ để chia tay nên sáng nay mình đã tranh thủ xếp áo quần và hành lý khác vào vali. Chiều mai, mình sẽ trở về cộng đoàn mẹ để chia tay với các cha thầy ở đó, rồi ra sân bay Sydney vào sáng thứ Sáu. Nói đến đây mình thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp và nao nức. Còn hai ngày nữa, những gì sẽ xảy đến với mình nhỉ?
Macquarie Fields, NSW ngày 31.1.2006