Showing posts with label đời sống truyền giáo. Show all posts
Showing posts with label đời sống truyền giáo. Show all posts

Chuyện dọc đường



Hôm nay cha An Vũ chở mình đi từ thành phố Houston đến Dallas để thăm một số người thân quen tại đây. Chuyến đi hơn bốn giờ đồng hồ chạy ngang qua những con đường cao tốc tuyệt đẹp của tiểu bang Texas, là tiểu bang lớn thứ nhì của đất nước Hoa Kỳ. Ngoài cảnh vật xanh tươi của cây cối hai bên đường suốt quãng đường dài hàng trăm cây số còn có một điều thú hút ánh mắt của mình. Đó là cảnh hoa dại màu vàng tím đỏ nở rộ tươi thắm trên những thảm cỏ xanh rì hai bên đường cũng như ở thảm cỏ phân cách hai chiều. Mình hỏi cha An: - Làm sao mà con đường này có nhiều hoa dại mọc đến thế?

Cha An trả lời: - Mình nghe nói là vị đệ nhất phu nhân Hoa kỳ trước đây là bà Barbara Bush lúc ông Bush còn là thống đốc tiểu bang Texas đã khuyến khích cho người ta thả những hạt giống hoa dại trên những con đường như thế này. Đó là lý do tại sao mà mỗi mùa xuân đến thì có hoa dại mọc khắp các nẻo đường của tiểu bang. Nhưng thật ra bây giờ nhiều hoa đã bị béo rồi. Cách đây vài tuần thì lượng hoa nhiều hơn thế này gấp mấy lần.

Mình chưa bao giờ chứng kiến những quãng đường có hoa dại mọc nhiều đến thế. Mình nhìn mãi không thấy chán cho dù chuyến đi diễn ra từ lúc một giờ chiếu và kéo dài hơn bốn giờ đồng hồ. Có thể nói đây là những giờ đồng hồ mà ngồi trên xe là buồn ngủ nhất.

Nhưng mình không thấy buồn ngủ và cũng không thấy lâu khi ngoài việc được ngắm cảnh thiên nhiên xinh đẹp còn được lắng nghe những câu chuyện mà cha An kể cho mình nghe về kinh nghiệm truyền giáo của ngài tại Ecuador là một quốc gia ở Nam Mỹ cũng như công việc mục vụ giáo xứ trong hiện tại ở Texas. Cha An lớn hơn mình về tuổi tác nhưng là một người anh em cùng lớp nhà tập với mình. Vì thế hai anh em đã có một quãng thời gian nhiều năm đồng hành với nhau trong chương trình đào tạo của dòng Ngôi Lời. Sau khi chịu chức, mình đi phục vụ ở Thái Lan, còn cha An được bề trên sai đi truyền giáo ở Ecuador. Mãi đến bây giờ thì hai người mới hội ngộ tại thành phố Houston.

Trong chuyến đi, cha An đã kể cho mình nghe về những gì ngài đã trải qua ở Nam Mỹ cũng như ở Hoa Kỳ, đó là những kinh nghiệm và cảm nhận về công việc mục vụ cho người nghèo, cho người khác văn hóa với mình, về những thách đố trong việc xây dựng mối tương quan với giáo dân và đồng nghiệp, về những khó khăn khi mới chập chửng bước vào công việc, và niềm vui khi được đón nhận, được chấp nhận, được cảm thông. Cha an kể cho mình nghe hết chuyện này đến chuyện khác, kể thật say mê và chi tiết. Mình lắng nghe trong niềm vui và lòng cảm phục về sự tận tụy và nhiệt tâm của người anh em. Cha An là người luôn tự cho mình là người không giỏi dang như một số người khác trong lớp. Nhưng trong sứ vụ của ngài, ngài đã thuyết phục được đồng nghiệp và giáo dân bằng chính sự khiêm tốn nhưng không thiếu phần quyết đoán trong cung cách cư xử với những người xung quanh. Ngoài ra sự chăm chỉ và cần cù trong công việc cũng là điều làm cho mọi người thay đổi thái độ từ nghi ngờ về khả năng trở nên nể phục và quý mến. Đối với mình thì mình không bất ngờ về điều này vì mình đã nhận thấy sự cố gắng và nhiệt huyết của cha An từ lâu. Có thể như cha An nói, ngài không có những đặc điểm vượt trội như một số anh em khác, nhưng cái người ta gọi là “tầm thường” cũng có thể làm được những điều vô cùng tốt đẹp khi nó đi kèm với sự nhiệt huyết và tình yêu đối với sứ mệnh và những con người mà mình được sai đến để phục vụ.

Dallas, Texas, ngày 4.4.2016

Dâng lễ thời kỹ thuật số

Hôm nay mình đi dâng lễ cho nhóm các bạn trẻ Việt Nam tại huyện Petriu, tỉnh Chachaeongsao, cách Bangkok khoảng 60 km. Mình đã từng đến đây dâng lễ vài lần. Ở đây có một nhóm các bạn trẻ Việt Nam sinh sống. Vì có lòng đạo đức nên các bạn thường tổ chức các Thánh lễ tiếng Việt cho nhóm với chủ tế là các cha đến từ Thái Lan cũng như các linh mục từ quê nhà qua thăm viếng. Mình đã từng đến đây dâng lễ vài lần. Trước lễ, mình ngồi giải tội cho các bạn. Trong khi đang ngồi giải tội, mình nhìn lên bàn thờ thì thấy không có sách lễ. Mình liền hỏi bạn Trung, một trong những người lãnh đạo trong nhóm xem có sách lễ không thì được cho biết là nhóm chưa có sách lễ. Đúng là vậy. Những lần trước đây mình đến dâng lễ cho nhóm cũng không có sách lễ. Lần trước mình đồng tế với cha Toàn thì cũng dùng cái Samsung Note của cha Toàn. Nhưng hôm nay khi rời khỏi nhà mình quên hẳn về chuyện này vì thời gian này, tất cả các nhóm nơi mình đi dâng lễ đều có sách lễ của nhóm. Tuy nhiên, vì nhóm các bạn ở Petliu chỉ là một nhóm mang tính “tự phát” nên các bạn chưa có đầy đủ những “dụng cụ” cho việc tổ chức thánh lễ.

Với tình huống như thế thì chỉ có một cách – dùng Ipad. Nhưng tiếc thay, trong số bạn trẻ đến tham dự lễ không có ai mang theo Ipad. Trung nói với mình là có thể dùng điện thoại. Màn hình không to lắm, nhưng cũng đủ to để đọc. Thế là lần đầu tiên trong đời mình dâng Thánh lễ Chúa Nhật mà những sách dùng trong lễ là những chiếc điện thoại di động có nối kết mạng để tải các phần cần thiết cho Thánh lễ. Chiếc Samsung dùng cho nghi thức Thánh Lễ. Đối với các lời nguyện trong Thánh lễ mình lại dùng chiếc điện thoại LG của mình. Còn bài Tin Mừng thì được chuẩn bị sẵn trong chiếc Iphone của một bạn khác. Thế là toàn bộ Thánh lễ được phụ vụ bằng ba chiếc điện thoại Samsung, LG và Iphone.

Tuy thiếu phần long trọng vì không có những quyển sách lễ hẳn hoi, nhưng mình và các bạn trẻ cũng đã có một Thánh lễ sốt sắng. Trong nghi thức Thánh thể, tất cả các bạn trẻ đã quay quần xung quanh bàn thờ để được gần gũi với Chúa Giêsu trong Bánh và Rượu Thánh. Và trong kinh Lạy Cha, các bạn đã nắm tay nhau để đọc lên lời nguyện mà Chúa Giesu đã dạy cho chúng ta để thể hiện tình liên đới là những người anh em trong cùng một đức tin. Đa số các bạn trẻ đã được chịu lễ trong Thánh lễ hôm nay. Thật vậy, cho dù mọi sự không được như ý muốn, nhưng đó cũng chỉ là những phương tiện. Điều quan trọng là ta sẵn sàng nâng tâm hồn lên tới Chúa và mở lòng để đón nhận Ngài vào trong cuộc sống của mình. Tuy nhiên, sau kinh nghiệm lần này thì các bạn trong nhóm cũng đã nhất trí sẽ phải "sắm" cho mình một bộ sách lễ để tránh phải quá lạm dụng kỹ thuật số ngày nay.

Bangkok, ngày 21.9.2014

Học hỏi

Học hỏi là công việc của cả một đời người. Mình đã nhận ra điều đó từ những vấp ngã trên con đường tu trì và phục vụ. Mình không nên bao giờ tự tin là mình đã biết hết thậm chí biết đủ để bảo đảm không bao giờ làm sai, không bao giờ làm cho người khác hiểu lầm hoặc khó chịu. Những điều mình làm theo thói quen, tư duy hoặc văn hóa mà mình đã được đào tạo, khi bước vào một môi trường mới không hẳn là điều đúng. Mặc dầu mình ý thức được điều đó và cố gắng thích nghi, nhưng rồi cũng có những lúc mình chủ quan hoặc sơ xót. Thế là có thể mang lại hệ quả không tốt ảnh hưởng đến tiếng tăm và công việc.

Là một nhà truyền giáo thì trọng trách học hỏi càng phải gia tăng hơn nữa. Việc học hỏi không nằm ở sách vở mà ở kinh nghiệm sống và làm việc, bao gồm cả những sự cố đáng tiếc gây ra hậu quả xấu, và hồng ân đến từ những người tốt bụng không lên án mình nhưng nhắc nhở và thông cảm. Nhờ vào điều đó mà mình mới có thể rút kinh nghiệm để thăng tiến và làm tốt hơn. Mình cảm ơn những người luôn nhắc nhở mình để sống và làm việc tốt và hiệu quả hơn trong môi trường xuyên tôn giáo và văn hóa. Chính những người này với sự hiểu biết và chia sẻ là những người thầy đáng quý giúp mình ngày càng trở nên một nhà truyền giáo bén nhạy và linh hoạt. Cảm ơn Chúa luôn gởi đến cho mình những kinh nghiệm học hỏi, cho dù đau buồn, nhưng lại rất bổ ích cho cuộc hành trình phục vụ lâu dài của mình.

Bangkok, ngày 27.2.2014

Trở lại chốn cũ


Hôm qua mình đến nhà "mẹ" của dòng tại Nong Bua Lamphu. Ở đây có cộng đoàn Ngôi Lời gồm các cha và các thầy, có trung tâm chăm sóc bệnh nhân HIV và nhà trẻ mồ côi, và có ngôi nhà thờ nho nhỏ xinh xắn nơi mình đã từng làm "cha xứ" suốt quãng thời gian 5 năm. Trở lại đây là trở về nhà. Trở về cánh đồng truyền giáo cũ của mình nơi mình đã trau dồi kinh nghiệm phục vụ Giáo hội qua những công việc khiêm tốn những đa dạng và thú vị. Về đây là về với những khuôn mặt thân quen, không kiểu cách, không cầu kỳ, không bắt mình phải lựa từng lời ăn tiếng nói kẻo sợ mất lòng. 

Sáng nay mình dâng lễ ngày Chúa Nhật với các giáo dân và bạn trẻ ở đây. Mọi người đối xử với mình như  người nhà, như mới đi xa rồi về. Không có tiếp đón cầu kỳ. Mình thích như thế. Mình có cảm giác như mình chỉ mới đi vắng một tháng rồi về, chứ không phải là thời gian gần một năm. Mọi sự rất bình thường, rất giản dị, và cũng rất ấm cúng. 

Chiều nay mình làm lễ hôn phối cho một đôi bạn trẻ Việt Nam là lao động di dân. Hai bạn quen nhau ở bên Thái Lan và sinh hoạt trong nhóm giới trẻ Hy Vọng ở Nong Bua Lamphu. Gặp nhau, quen nhau, rồi đi đến yêu nhau và kết hôn với nhau. Hôm nay mình dâng lễ cho hai bạn ấy trong không khí ấm cúng của nhà thờ nhỏ bé. Khách mời là các seour, một số người Thái, nhưng đa phần là những người trẻ cũng qua đây lao động. Có người phải bỏ việc một ngày để đến tham dự, nhưng không dễ dàng. Có người vừa bước vào tiệc thì phải lật đật ra bến xe về vì chủ gọi đến buộc phải về. Có người ăn tiệc mà cũng không thoải mái vì sợ rằng sẽ không kịp chuyến xe cuối cùng đi xuyên tỉnh không kịp về tới nơi để bắt đầu ngày làm việc lúc 4h sáng. Họ đến từ Nong Khai hặc Khon Kaen, cũng cách NBL cả trăm cây số. 

Trong Thánh lễ thường có nghi thức thắp nến của đại dện hai gia đình. Nhưng trong thánh lễ hôm nay, nghi thức này đã phải bỏ qua vì chỉ có đàng trai có bố và em trai chú rễ đến tham dự. Bên nhà gái thì cha mẹ ở Việt Nam không thể qua tham dự lễ cưới được vì lý do sức khỏe. Một thánh lễ hôn phối tuy đầy đủ về nghi thức tôn giáo, nhưng cũng buồn biết bao khi những người thân yêu của mình lại không thể chứng kiến ngày quan trọng trong đời sống của mình. Mình nghĩ đến điều này thì không khỏi cảm thấy một chút buồn, một chút tủi thân thế cho hai bạn trẻ. Mà không chỉ hai bạn trẻ trong thánh lễ hôn phối chiều nay, mà còn nhiều nhiều bạn trẻ Việt Nam khác nữa đang mưu sinh trên đất Thái Lan. 

Nhưng cuộc sống là thế. Không thể lúc nào chúng ta cũng có thể chọn cái tốt nhất, cái hạnh phúc nhất, cái dễ dãi nhất. Có khi ngày long trọng nhất trong đời sống của một con người chỉ có thể diễn ra một cách giãn dị. Quan trọng là ngày trong sự tầm thường và đơn sơ đó, ta vẫn tìm ra được những tiếng cười, những lời ca, những lời chúc mừng, và cảm giác hạnh phúc trong  cuộc sống.

Nong Bua Lamphu, ngày 22.9.2013


Tìm lại ánh trăng




Tôi không có một ký ức đặc biệt nào về Trung Thu cả. Thời thơ ấu tôi cũng ở Việt Nam, nhưng hình như điều duy nhất tôi làm trong đêm Trung Thu là đến trụ sở thôn để nhận bánh kẹo. Ngoài ra hình như nơi tôi ở không có tổ chức rước đèn hoặc bất cứ sinh hoạt văn hóa nào. Tôi cũng không nhớ vào những đêm Trung Thu tôi có được ngắm trăng hay không nữa bởi vì dường như có một hiện tượng hay xảy ra vào dịp lễ này là cứ đến Trung Thu là trời lại đổ mưa.  Tuy nhiên, tuổi thơ ấu của tôi lại luôn gắn bó với ánh trăng. Khi đó vùng quê của tôi chưa có điện. Vì thế cứ vào những đêm trăng sáng là bọn trẻ trong xóm đổ ra đường chơi những trò chơi bịt mắt bắt dê, chơi “ù”, và nhiều trò chơi khác mà chúng tôi nghĩ ra được để tạo cho nhau sự vui nhộn trong cuộc sống. Tuổi thơ ấu của tôi lại gắn liền với ánh trăng khi có những buổi sáng đi lễ, bước trên con đường đất từ nhà đến nhà thờ, tôi lại ngắm vầng trăng đi theo tôi. Tôi đi đến đâu, trăng theo đến đó. Lúc đó trong đầu óc non nớt của một đứa trẻ tôi chỉ lấy làm lạ tại sao giữa tôi và vầng trăng không bao giờ xa cách nhau cho dù tôi đang cố tình bước đi nhanh hơn, xa hơn, bỏ trăng lại phía sau. Thế mà mặc dầu tôi có bước nhanh hay chạy trốn thì mỗi khi tôi nhìn lên bầu trời, vầng trăng vẫn còn đó. Có khi tạm khuất một nửa phía sau ngọn cây dừa hoặc một áng mây nho nhỏ tình cờ bay qua, nhưng rồi trăng vẫn xuất hiện trên đầu tôi như chưa bao giờ rời tôi nửa bước. Giờ đây tôi đã lớn, bước chân của tôi đã đưa tôi đến khắp nẻo đường, từ những con đường quê Việt Nam đến những thành thị đồ sộ ở Hoa Kỳ, và cuối cùng đến cánh đồng truyền giáo mênh mông tại Thái Lan. Nhưng thỉnh thoảng vào những đêm tối, tôi vẫn nhìn lên bầu trời tìm vầng trăng, tìm lại những ký ức tuổi thơ, tìm lại cái cảm giác kỳ lạ của một vầng trăng không bao giờ xa cách, và tìm lại cảm nghiệm của một Sức Mạnh mầu nhiệm luôn đồng hành với tôi trên mọi lối đi và khúc quanh co trong cuộc sống.  

Trung Thu, 2013

Xong một kỳ học



Không ít lần mìnhc họn quán cà phê là nơi ngồi đọc tài liệu nghiên cứu

Thế là mình chuẩn bị kết thúc kỳ học đầu tiên sau khi trở lại ngồi ghế nhà trường. Việc học không vất vả là bao. Điều vất vả nhất là việc tìm kiếm tài liệu cần thiết cho việc học của mình vì ở Thái Lan thì số lượng sách vở tiếng Anh rất khiêm tốn. Cách đây vài ngày mình phải mua một số sách trên trang web Amazon vì vài tuần nữa sẽ có một người bạn từ bên Mỹ đến Thái Lan du lịch. Luôn tiện mình nhờ anh ta đem sách qua cho mình. Mình luôn phải chờ những cơ hội có người từ Mỹ qua để nhờ mang sách chứ để gởi qua đường bưu điện thì lệ phí gởi cao quá. Nhưng dù sao đi nữa thì không cách này thì cách khác, mình sẽ tìm cho được những tài liệu cần thiết cho việc nghiên cứu của mình. Mình không cảm thấy buồn chán vì chuyện này. Mình chỉ muốn làm sao việc học hành của mình tiến triển êm xuôi và trong quãng thời gian 3 năm thì mình hoàn tất công việc học hành mà mình đã bắt đầu.


Bangkok, ngày 10.9.2013

Trở lại đời sống "sinh viên"

Thành phồ Bangkok từ phòng trọ của mình tại tòa nhà Q, trường đại học Assumption
Thế là mình đã chính thức trở lại đời sống sinh viên với cái túi sách, những cây bút mực, những cuốn vở chứa đầy giấy trắng, và cái giảng đường nơi có giáo sư và những bạn học. Sau một kỳ nghỉ dài với những chuyến đi khắp bốn phương từ Mỹ đến Việt Nam, và các chuyến đi công tác tại Lào và Nong Bua Lamphu, thì cuối cùng mình đã trở lại Bangkok kịp để nhập học bắt đầu từ ngày hôm qua.

Môi trường học ở đây vẫn là điều mình chưa quen thuộc khi những vị giáo sư người Thái giảng tiếng Anh không được lưu loát như các giáo sư mà mình từng học tại Mỹ. Cái thư viện ở đây cũng bé hơn rất nhiều, và chẳng có chương trình cho mượn sách giữa các thư viện với nhau. Mình đã lo không biết điều kiện để làm nghiên cứu sẽ như thế nào. Tuy nhiên, mình đã chấp nhận với những hạn chế này khi quyết định học tại Thái Lan thay vì trở về Mỹ hoặc Úc, cho dù trường đại học Assumption là một trường tư tương có tiếng tại đất Thái.

Vì mình chỉ vừa mới trở lại Bangkok vài ngày nên mãi hôm nay vấn đề chỗ ở mới giải quyết xong. Mình đã được thầy Bancha là chủ tịch trường đại học cho một phòng trong tòa nhà Q, nơi các thầy dòng San Gabriel cũng như một số giáo sư ở. Các thầy dòng San Gabriel ở trên tầng 16, trong khi mình được ở tầng 15. Trên tầng này cũng có một số linh mục không thuộc dòng San Gabriel đang học hoặc dạy trong trường cũng ở trọ.

Phòng của mình có một balcony  nhỏ có thể đặt ghế ngồi để ngắm toàn cảnh thành phố trước mắt. Mình còn thấy được một phần khá lớn sân vận động Rajamangkhala nơi thường diễn ra những trận bóng đá của đội tuyển Thái với các nước khác. Sân vận động này chỉ cách trường đại học chưa đầy một cây số. Trong phòng thì có một cái giường khá lớn, một tủ áo quần, một cái bàn học, một cái TV, một cái ghế ngồi đọc sách, và một vài tủ bàn khác. Phòng cũng có phòng tắm cá nhân. Nói chung cũng khá đầy đủ tiện nghi.

Như thế mình đã có chỗ ở, đã đăng ký lớp học và đã vào học. Việc còn lại là làm sao học tốt để hoàn tất chương trình tiến sĩ về Tôn giáo học trong thời gian ba năm.

Bangkok, ngày 29.5.2013

Một linh mục trẻ ra đi


Hai ba ngày qua mình bận tiếp khách từ nước ngoài đến thăm Thái Lan nên ít có thời giờ theo dõi tin tức. Sáng nay trở về nhà của một gia đình nơi mình đang nghỉ thì cô Amara cho mình biết môt tin buồn, đó là cha John Bosco, một linh mục trẻ dòng Stigmatine đã qua đời sau khi ngài gặp tai nạn xe cộ vào ngày hôm qua. Cha Boss đang lái xe đi công tác mục vụ ở miền nam nước Thái thì bị buồn ngủ nên đã lao vào một cây bên đường. Người ta đưa ngài đến bệnh viện nhưng bác sĩ đã không cứu mạng sống được.

Sau khi nghe tin, mình dò trên mạng facebook thì hóa ra đã có nhiều người chia buồn và đăng hình ảnh của cha Boss trên trang cá nhân của họ. Mình cũng đăng lời chia buồn và hình ảnh trên trang Thailand Catholic, là trang facebook mà mình đã dựng lên và quản lý hai ba năm qua.

Sự ra đi của cha Boss rất bất ngờ. Cô Amara nói: "Thật đáng tiếc vì cha còn trẻ quá. Dòng Stigmatine ở Thái Lan đã nhiều năm rồi không có ai chịu chức. Ngài là linh mục cuối cùng chịu chức cách đây 9 năm. Từ đó đến giờ chưa có thêm linh mục khác."

Tai nạn dẫn đến cái chết của cha Boss làm mình nhớ đến vụ tai nạn đã xảy ra với mình cách đây đã lâu, từ khi mới xong nhà tập và khấn lần đầu. Lúc đó mình trở lại thăm triết viện và cha Ken đã rủ mình đi tham dự lễ đám tang của mẹ của Sr. Joyce ở Sioux City, IA cách ĐCV khoảng 6 giờ đồng hồ lái xe. Sau khi đám tang và ăn trưa xong, mình và cha Ken lái xe về lại ĐCV. Cha Ken giao chìa khóa cho mình lái. Mặc dầu mình là người rất ít khi lái xe sau khi ăn trưa vì mình có thói quen ngủ trưa, nhưng vì cha Ken nhờ nên mình không dám từ chối.

Mình lái xe được khoảng ba tiếng đồng hồ thì trong người càng lúc càng thấy buồn ngủ hơn. Đường xá ở Iowa thì lại rất bằng phẳng, hai bên chỉ có những cánh đồng ngô và đầu nành dài bất tận nên cũng chẳng có gì để ngắm. Bầu trời ngày hôm đó lại rất trong xanh nên chẳng có gì đáng nhớ. Những yếu tố này là đủ làm cho mình rất buồn ngủ rồi. Nhưng có thêm một cái nữa là cha Ken lại mở đài radio NPR, là đài mà tất cả các xướng ngôn viên đều có giọng nói rất đều đều, nhỏ nhẹ và dĩ nhiên là dễ ru ngủ.

Và cuối cùng thì cái gì phải đến cũng đã đến. Mình nhắm mắt ngủ gật lúc nào không hay và kết quả là chiếc xe Chevrolet rơi hẳn xuống cái mương bên đường, mà không chỉ rơi mà còn lăn vài vòng nữa. Cha Ken còn dám khẳng định rằng xe lăn khoảng ba vòng vì lúc đó ngài đang tỉnh táo mà đếm. Mình không biết lăn mấy vòng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nhưng việc xe có lăn thì là sự thật, vì khi bước ra khỏi xe thì đã thấy nó tan tành cả trên lẫn dưới. Nhưng một điều lạ là mình chẳng có một vết thương nào trên người cả, dù chỉ là một vết thương nhỏ. Nhưng cha Ken thì không được may mắn như mình. Ngài bị kính cửa sổ đã bị mẻ đập vào nên bị chảy máu trên cánh tay, phải đưa đi bệnh viện để băng bó. Còn mình thì bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Các cha ở ĐCV đưa xe ra đón mình và cha Ken về nhà, và mình nhớ tối hôm đó trong ĐCV có tiệc đón Tết Trung Thu.

Nghĩ lại mình cảm thấy thật may mắn khi mình gặp phải một tai nạn lớn như thế mà không bị gì. Mình luôn bảo là lúc đó mình vừa mới khấn lần đầu xong nên Chúa đã phù hộ mình. Có lẽ đó là sự thật. Rất có thể mình cũng đã gặp một kết cuộc như cha Boss ngày hôm qua, để lại những tiếc nuối cho những người xung quanh vì cái chết quá sớm trong lúc một linh mục như cha thì quá cần thiết cho dòng của ngài cũng như giáo hội ở Thái.

Bangkok, ngày 22.5.2013

Cái ăn



Nhiều khi tôi đi đây đó trên đường phố Bangkok bỗng dưng cảm thấy đói bụng. Hóa ra đã đến giờ ăn. Tôi nhìn quanh cố tìm cho được một quán ăn bình dân vừa ngon vừa rẻ. Có khi không thấy có quán nào vừa ý nên mua một vài que bò viên nướng và nắm cơm nếp từ xe bán thức ăn bên lề đường, rồi ngồi bệt xuống ăn trên vỉa hè giữa dòng người đang tấp nập qua lại. Đang khi cặm cụi với que thịt và nắm xôi, tôi chợt nhớ ra, chỉ mới hôm qua mình được mời đi ăn ở một nhà hàng thật sang trọng tại một trung tâm thương mại lớn trong thành phố, nhưng hôm nay lại ngồi ăn ngay trên vỉa hè. Rồi tôi chợt liên tưởng đến cuộc đời rao giảng của Chúa Kitô. Cũng có khi Ngài được mời đến tham dự những buổi tiệc của những người giàu có và quyền lực mà chắc chắn trong buổi tiệc đó sơn hào hải vị không thiếu. Nhưng có khi thức ăn của Ngài cũng chỉ là con cá nướng mới bắt được từ biển hồ Galilê. Trong cuộc sống nay đây mai đó để rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu luôn chấp nhận rằng, “Chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ ngả đầu.” Nghĩ đến đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc với que thịt và nắm xôi trong tay mình. 


Đi mừng lễ quan thầy ở Lào

Một số các seour Việt Nam đang truyền giáo tại Lào

Hôm nay mình đi tham dự lễ quan thầy ở một nhà thờ trong giáo phận Tha Khek cách Đại Chủng Viện khoảng 30 cây số. Đây là một ngôi làng nhỏ, có khoảng một nửa là Công giáo và một nửa còn lại là Phật giáo. Mình đi cùng cha giám đốc ĐCV và một số các thầy.

Khi đến nơi đã thấy Đức Giám Mục có mặt đang ngồi nghỉ ngơi và hút thuốc là trên cái nhà sàn của cha xứ. ĐGM ăn mặc khá giản dị không giống như các vị giám mục ở Thái Lan. Ngài đến khi nào mình cũng không biết. Nhưng nhìn cảnh đơn sơ nghèo nàn của cái làng này thì có lẽ việc đón rước ngài cũng không mấy hoành tráng cho lắm. Ở Thái thì có những màn múa để đón ĐGM. Ở Việt Nam thì thường có những đoàn trống kèn, nhưng khi đến đây thì không thấy gì cả. Ngay cả trong Thánh lễ mà cũng không có tiếng đàn nói gì đến việc kèn trống.

Thánh lễ bắt đầu lúc 8h30 sáng tại nhà sinh hoạt chung vì trong nhà thờ không đủ chỗ ngồi cho mọi người. Nhà thờ ở đây không có ghế ngồi vì người Lào cũng quen ngồi dưới đất khi tham dự Thánh lễ. Nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên. Trước khi vào lễ, giáo dân đọc kinh theo cung điệu như người Việt. Mặc dầu tiếng Lào rất gần gũi với tiếng Thái, nhưng ở Thái Lan thì người ta không đọc kinh theo cung điệu nên tiếng đọc trong nhà thờ nghe yếu ớt, không được vang như người Lào.

ĐGM có một bài giảng khá dài dành cho giáo dân, bên cạnh nhiều lời “dẫn giải” khác trong suốt buổi lễ. Tuy hơi dài dòng nhưng ngài tỏ ra thái độ rất ần cần, quan tâm đến giáo dân, và có những lơi khuyên bảo như một người cha yêu thương và lo lắng cho con cái của mình. Giọng nói và giọng hát của ngài cũng rất vang.

Sau phần ban bí tích thêm sức cho một số các bạn trẻ trong giáo xứ, thì đến phần dâng lễ và đây là một phần khá đặc biệt trong Thánh lễ của người Lào. Sau khi ĐGM đã trực tiếp nhận những của lễ được các em thiếu nhi vở lòng và thêm xức dâng thì ngài bắt đầu soạn của lễ. Trong lúc đó, tất cả những giáo dân có đồ dâng cúng xếp hàng bước lên khu vực cung thánh. Người ta mang theo “cây tiền” hoặc những cái rổ, cái thau, hoặc những thứ khác chứa trái cây, thức ăn, đồ sài trong nhà, v.v. và quỳ xuống trước bàn thờ. Khi ĐGM đọc lời nguyện “Lạy Chúa là Chúa tể càn khôn….” thì mọi người cũng nâng những món đồ của mình lên để hiệp thông với ĐGM trong lời nguyện. Sau đó thì mọi người trở về chỗ ngồi và ĐGM đọc lời nguyện trên của lễ.

Người Lào cũng như người Thái, có lễ thì phải có lạt. Và sau lễ thì điều đó đã diễn ra một cách vui nhộn, bắt đầu với nghi thức chúc lành cho ĐGM và các linh mục và tu sĩ. Đây là một nghi thức đậm chất văn hóa của người Lào khi người ta lấy những sợi giây thắt vào cổ tay của một người, vừa thắt vừa nói những lời chúc tốt đẹp cho người ấy.

Sau khi nghi thức chúc lành kết thúc, người ta bắt đầu dọn ra những mâm thức ăn để đãi khách. Hôm nay tất cả các mâm đều được dọn trên sàn nhà, ngay cả mâm dành cho ĐGM và các cha. Một số giáo dân có tuổi cũng đến ngồi chung với ĐGM và các cha một cách gần gũi và hòa đồng. ĐGM không tỏ ra xa cách với giáo dân. Mình ngồi đối diện với ĐGM trong bữa ăn. Nhìn xuống trước mặt không thấy có chén bát, đĩa muổng nên hiểu rằng ở đây phải ăn bóc. Mình nhìn lướt qua các món ăn thầy có thịt bò sống ướp gia vị, có món dế chiên. ĐGM còn đưa một lên cho mình xem và chụp hình. Ngoài ra còn có cơm nếp, bún, và những món truyền thống khác.

Mình  ngồi ăn được một lúc thì chạy xuống mâm các thầy để trốn tại vì có hai ba người luôn đi vòng vòng để mời khách uống bia. Họ rót bao nhiều thì phải buống bấy nhiêu. Thương thì nửa ly, không đến nổi nhiều, nhưng vì khoảng cách thời gian giữa người này và người kia quá mau nên mình sợ rằng sẽ không chịu nỗi. Thế là mình trốn đi xuống ngồi chung với các thầy để lánh nạn.

Ngày lễ của người Lào không chỉ ngừng lại ở việc ăn uống. Sau khi ăn uống xong, họ thực hiện một phong tục thật vui nhộn đó là đi diễn hành ba vòng xung quanh nhà thờ. Trong tay họ là những cây tiền mà họ đem tới cúng nhà thờ, hoặc là những bao gạo nhỏ, không phải là đồ cúng mà dùng để rảy những người xung quanh. Việc lấy gạo rảy một cách vô tư nói lên ý nghĩa sung túc trong cuộc sống, không phải bận tâm về vấn đề cơm áo gạo tiền. Cho dù là một ngôi làng nghèo đói, nhưng vào ngày lễ thì ai cũng gác qua những lo âu để ăn mừng hết mình. Họ vừa đi vòng quanh nhà thờ, vừa rảy gạo, vừa nhảy múa như cuộc sống thật đẹp và thật lạc quan. Mọi người bất kể già trẻ lớn bé đều hòa quyện trong một không khí và tiếng nhạc thật vui nhộn và lôi cuốn.

Cho dù ngày lễ chính thức kết thúc vào 2h chiều, nhưng mình nghe nói sau đó còn có chương trình ca nhạc Mó Lằm, là thể loại nhạc đồng quê của người Lào diễn ra chiều cho đến tối. Thế là sẽ còn thêm sự nhảy múa, và kể cả việc ăn nhậu nữa. Lễ hội của người Lào là như thế, cho dù mang tính chất tôn giáo. Có lễ là có nhảy múa và có ăn uống. Cha xứ chỉ có thể nhắc nhở họ một điều trong chiều nay, đó là nếu có ăn uống như thế nào thì phải cố gắng tránh những điều không hay xảy ra với nhau.

Mình đã có một ngày đậm chất người Lào. Thật ra có rất nhiều điểm tương đồng giữa văn hóa người Lào và văn hóa người đông bắc Thái Lan nơi mình từng phục vụ. Tuy  nhiên, đến đây mình vẫn thấy một tính chất khác biệt. Có lẽ đó là sự chất phác và sự niềm nở nơi những con người nghèo khó. Có lẽ đó là sự nhiệt tình trong lời kinh tiếng hát trong thánh lễ. Có lẽ đó là sự gần gũi giữa giáo dân với ĐGM và các cha và các seour. Ở đây mình thấy có sự hòa hợp và ít giai cấp hơn ở Thái Lan, ít mang tính phô trương hơn ở Việt Nam. Và điều đó làm cho mình có một ấn tượng đẹp về những người Công giáo đơn sơ tại đất nước này.

Tha Khek, Lào, ngày 4.5.2013
Nghi thức chúc lành

Những món ăn được dọn ra cho khách có cả món dế chiên

Diễn hành xung quanh nhà thờ với những "cây tiền".

Những khuôn mặt thân thiện của người Lào.


Nhìn lại một chuyến đi


Hà Nội
Hà Nội

Mình trở lại Thái Lan chỉ được hai ngày thì bay qua Việt Nam trong một chuyến thăm viếng đầy ý nghĩa, tiếp nối những ngày tháng thăm gia đình, bà con, bạn bè và anh em dòng SVD tại Mỹ trong thời gian gần 3 tháng. Điểm đầu tiên mình dừng chân là Hà Nội. Chỉ lưu lại ở Hà nội một đêm, nhưng mình đã có thời giờ đi viếng một số nhà thờ như nhà thờ Lớn, nhà thờ Thái Hà và nhà thờ Cửa Bắc, gặp gỡ một đệ tử của dòng SVD tại Hà nội. Hai bố con đi thăm và chụp hình ở các nhà thờ, rồi đi về nhà của Đ. ở ngoại ô Hà Nội để dùng bữa ăn trưa thân mật với gia đình. Ăn trưa xong, mình ghé thăm ngôi nhà thờ quê của Đ., một ngôi nhà thờ cổ được xây từ cuối thế kỷ 19.

Sau khi rời Hà Nội, mình bay vào Vinh để thăm một số gia đình tại giáo xứ Xã Đoài. Lý do mình đến đây là do có mối quan hệ với một số bạn trẻ thuộc giáo xứ này đang hoặc từng làm việc tại Thái Lan. Làm mục vụ cho các bạn nhiều năm, mình cũng muốn có dịp làm quen với gia đình và quê hương của các em, nên đã tận dụng kỳ nghỉ của mình để đi thăm viếng và tìm hiểu nhiều hơn về đời sống của họ tại Việt Nam.

Đến đây mình được giáo dân đón tiếp vô cùng niềm nở, đó là thái độ của những người quê chất phác và đạo đực, luôn tôn trọng cha cụ. Nhiều gia đình biết mình đã từng hướng dẫn và giúp đỡ con em của mình khi mưu sinh xa nhà nên muốn mời mình đến thăm và dùng bữa tại nhà họ. Và cứ thế trong năm ngày lưu lại đây, mình đi ăn hết nhà này đến nhà khác. Thằng Hùng là người phải nghỉ việc một tuần để làm “tài xế xe máy” cho mình nói, “Cha ở đây một tháng cũng vẫn có người mời cha đến ăn.” Mình nói với nó, “Cha mà ở đây một tháng chắc cha béo như con heo.” Gia đình họ cũng khó khăn thật, nhưng vì quý mến khách nên họ cố gắng làm những món ngon để đãi, cho dù mình không phải là người thích ăn nhiều.

Giáo dân ở Giáo họ Trung Hậu không chỉ mời mình ăn mà còn mời mình dâng lễ nữa. Mình cũng không từ chối vì ở đây họ rất muốn có thánh lễ trong nhà thờ của giáo họ, nơi mà thánh lễ không được diễn ra thường xuyên do cha xứ thì tuổi đã 80, mà phải phụ trách cả thảy 6 giáo họ bao gồm trên 9,000 giáo dân. Mình dâng Thánh lễ tại giáo họ Trung Hậu, nơi có xác của thánh tử đạo Phêrô Hoàng Khanh được đặt trong nhà thờ, ba tối, giảng đặc biệt cho giới trẻ, và sau lễ còn sinh hoạt và giao lưu với giới trẻ nữa. Giáo dân cứ nói với mình, nếu ở đây có người như cha thì chắc giới trẻ sẽ mạnh lắm. Mình nói với họ, bây giờ không có cha nào ở đây nên có ai tới thì cũng có thể giúp cho giới trẻ ở đây mạnh lên. Một trong những ấn tượng để lại cho mình là ở vùng quê miền bắc Việt Nam, các nhà thờ luôn có bộ âm thanh lớn trên nóc nhà thờ để thông báo cho giáo dân biết về giờ lễ hoặc các thông báo khác trong giáo xứ. Vì thế mà một thánh lễ được tổ chức rất gấp cũng có số người đến tham dự không ít. Mà ngay cả những người vì bận việc không thể đến nhà thờ cũng có thể theo dõi thánh lễ và bài giảng của linh mục qua giàn phát thanh của nhà thờ.

Ở Vinh mình tiếp tục đi “hành hương” thăm một số linh địa trong giáo phận, như đền thánh Antôn tại Trại Gáo và nhà thờ đá Bảo Nham. Mình thích đi những nơi này lắm vì ở đây mình cảm nhận rất rõ ràng lòng đạo đức của người Việt Nam ở các vùng quê. Đặc biệt khi đi viếng Thánh Antôn thì mình có cảm giác rất lạ khi đứng trước tượng Thánh ngài. Người cứ ơn lạnh lên và nổi da gà vì biết mình đáng đứng trước tượng một vị thánh vĩ đại và linh thiêng trong giáo hội. Mà theo những gì giáo dân kể lại cho mình nghe thì Thánh Antôn ở đây linh thiêng lắm. Trước đây người ta đã từng muốn xây cho ngài một cái đền thờ to lớn hơn cái đền nhỏ bé như bây giờ, nhưng ngài dường như không muốn. Cứ mỗi lần bắt đầu công trình xây dựng hoặc muốn di chuyển tượng của ngài thì có sự cố xảy ra khiến dự án không thực hiện được. Về sau mọi người hiểu rằng, ngài không muốn có một đền thờ to lớn sang trọng nên bỏ hẳn ý định xây đền thờ khác cho ngài. Giờ đây giáo phận có dự án xây đền thờ Thánh Antôn mới, nhưng chỉ là xây thêm phía trên, chứ không thay đổi nơi đặt tượng của ngài.

Sau khi ở lại Vinh năm ngày, đi thăm nhiều nhà thờ, được mời ăn ở nhiều nơi, và đi dã ngoại với các bạn trẻ mà mình quen biết thì mình đã lên đường rời vùng đất này. Chuyến máy bay của hãng hàng không Việt Nam đưa mình từ Vinh vào Sài Gòn, rời vùng đất mà trong những ngày mình ở đó thật mát mẻ và thoải mái, không chỉ vì thời tiết dễ chịu, không khí trong lành, mà còn vì những con người vủi vẻ niềm nở tại vùng đất miền trung này. Ngày đến Vinh, các bạn trẻ ra sân bay đón mình với những bó hoa và nụ cười. Khi rời Vinh, mình mang theo những kỷ niệm đẹp và cũng không khỏi tự mỉm cười khi nhớ lại những ngày ngắn ngủi ở đây.

Tha Khek, ngày 29.4.2013
Sinh hoạt giới trẻ giáo họ Trung Hậu, gx Xã Đoài, Vinh
Dâng lễ tại giáo họ Trung hậu, gx Xã Đoài, Vinh
Đi thăm đền thánh Anton, gp Vinh
Đi thăm một số nhà thờ trong GP Vinh
Dâng lễ ở nhà thờ chánh tòa Xã Đòai, gp Vinh


Còn 3 ngày ở Mỹ

Ngày cuối cùng ở Mỹ
Chỉ còn 3 ngày nữa là chuyến thăm gia đình của mình lần này kết thúc. Mình đang sắp xếp đồ đạc, kiểm tra lại những thứ mà mình đã mua thời gian qua, cũng như những món quà mà người này người nọ tặng cho mình, có áo quần, thuốc men, đồ dùng.... Hóa ra lần này mình mua khá nhiều thứ đồ để mang đi Thái Lan. Ngoài những thứ đồ thường mua như áo quần thì lần này có khá nhiều những thứ đồ để chăm sóc sức khỏe, cụ thể là cái bệnh đau nhức cổ và vai. Và hôm nay mình đã mua những món đồ cuối cùng để mang đi Thái Lan, đó là những hộp chocolate để tặng những người thân quen bên đó. Hai chiếc vali của mình có lẽ sẽ bị tận dụng hết không gian của nó.

Vì là tuần cuối cùng ỡ Mỹ nên mình cũng tranh thủ đi gặp gỡ những bạn bè và người thân trước khi chia tay. Chúa Nhật này tất cả mọi người trong gia đình của mình sẽ tập trung tại nhà ba mẹ để chia tay mình trước khi lên máy bay. Năm này mình đã quyết định phải có mặt ở nhà vào ngày Chúa Nhật để được gặp mọi người trong gia đình chứ không lập lại điều đã làm trong chuyến về thăm gia đình lần trước.

Chuyện là trong chuyến "homeleave" hơn ba năm trước, suốt thời gian ở Mỹ mình phải tranh thủ để đi dâng các Thánh lễ đây đó để xin hỗ trợ cho công việc truyền giáo của mình tại Thái Lan. Điều này khá vất vả vì mình cũng rất e ngại với việc quyên góp vốn đã trở nên một vấn đề tế nhị trong các cộng đoàn Việt Nam tại Hoa Kỳ. Nhưng vì nhu cầu truyền giáo nên mình cũng phải cố gắng và cũng đã đạt được mục tiêu của mình.

Tuy nhiên có lẽ mình đã làm hơn những gì mình nên làm. Một ngày nọ, mình gọi điện thoại hỏi thăm một người bạn linh mục đang giúp xứ tại tiểu bang Louisiana. Cha L. đề nghị mình nên đến giáo xứ của ngài để giảng và quyên góp. Giáo xứ này đa số là người Mỹ da đen, và theo cha L. thì họ rất cởi mở và rộng rải. Nhưng mình nói với cha L. là mình sặp phải trở lại Thái Lan và không còn thời gian để đi đâu nữa. Chỉ còn một cái cuối tuần cuối cùng là chưa phải đi đâu. Cha L. liền thúc dục mình qua giáo xứ của ngài. Mình suy đi nghĩ lại về đề nghị của người cha bạn. Thực ra mình đã dự định không đi đâu vào những ngày cuối tuần đó để ở với gia đình trước khi lên đường vào tối Chúa Nhật. Nhưng nghe bạn thúc dục và cũng muốn có thêm điều kiện để làm việc truyền giáo nên mình quyết định hoãn chuyến bay hai ngày để có thể đi Louisiana dâng lễ.

Sau khi quyết định sẽ đi Louisian mình liên mua vé máy bay gần 600 USD, hơi mắc vì mua cận ngày và phải quá cảnh ở Texas rồi mới đi tiếp đến Lousisiana. Đến nơi cha L. và cha chánh xứ đón tiếp nồng hầu. Ngày thứ 7 và Chúa Nhật mình dâng khoảng 4 thánh lễ và chia sẻ về công việc truyền giáo tại Thái Lan. Giáo dân ở đó quả thật rất vui vẻ và cởi mở, và thánh lễ rất sinh động. Sau khi dâng lễ xong thì chiều Chúa Nhật cha L. đưa mình ra sân bay để đi về lại California. Tuy nhiên, chuyến bay từ Lafeyette đến Fort Worth lại bị trể giờ do thời tiết xấu nên khi mình đến Texas thì cũng đã đến giờ chuyến bay tiếp theo của mình khởi hành. Thế mà sân bay ở Ft. Worth thì rất lớn. Mình phải đi bộ khá xa đến nơi lên tàu điện để đi đến cái ga có chuyến bay đi Orange County. Lúc đó mình vô cùng nóng lòng vì theo thông tin trên vé máy bay thì chỉ còn vài phút nữa thì máy bay sẽ cất cánh. Khi bước xuống xe điện thì mình chạy hối hả đến cổng lên máy bay. Khi đến nơi thì mình thở phào nhẹ nhỏm khi thấy hành khách còn đang xếp hàng lên máy bay. Thế là mình chưa bị trể chuyến bay. Mừng quá.

Tất cả hành khác lên máy bay và đã ổn định chỗ ngồi. Mình cũng thế. Mình thầm nghĩ trong đầu chỉ vài tiếng đồng hồ nữa là sẽ về lại California, và được nghĩ ngơi trước khi lên đường. Nhưng hóa ra việc ngồi chờ đó không phải chỉ vài phút mà biến thành hai giờ đồng hồ khi thoạt đầu thì lý do chậm trể là đoàn bay chưa kịp đến. Sau đó thì do thời tiết xấu nên máy bay không được cất cánh. Không ngờ mình đã lo lắng không kịp máy bay trước đó chỉ là không.

Cuối cùng thì máy bay cũng được phép cất cánh và thêm lần nữa mình lại mơ tới cái giường trong phòng ngủ ở nhà để được nghỉ ngơi sau chuyến đi vất vả. Nhưng sự trục trặc vẫn chưa xong. Giữa chuyến bay thì nhân viên hàng không đã thông báo rằng do chuyến bay chậm trể và sẽ đến California sau 12h đêm nên phi trường John Wayne ở Orange County đã đóng cửa. Vì thế sẽ phải đáp máy bay ở phi trường Los Angeles, cách nhà mình một tiếng đồng hồ thay vì 10 phút nếu xuống ở Orange County. Và đến nơi lúc 1h sáng thì cũng không có ai để đến đón mình được. Mình buộc phải bỏ tiền thuê taxi về nhà.

Về đến nhà thì ba mẹ đã đi ngủ từ lâu. Sáng hôm sau, ba mẹ hỏi thăm về chuyến đi của mình và hỏi quyên góp được bao nhiêu? Bình thường khi quyên góp ở các cộng đoàn Việt Nam thì cha quản nhiệm sẽ giao cho mình số tiền ủng hộ ngay. Nhưng ở nhà thờ Mỹ thì họ không làm như vậy. Cha xứ nói sẽ đếm tất cả số tiền thu được từ các Thánh lễ rồi sẽ chuyển đến cho mình sau. Vì thế mình trả lời với ba mẹ là mình không biết được bao nhiêu. Nhưng cũng hy vọng được một số tiền kha khá cho việc truyền giáo. Mặc dầu không được ở nhà vào ngày Chúa Nhật cuối cùng để gặp gỡ các anh chị và các cháu trước khi lên đường, nhưng mình cũng tự an ủi rằng điều mình làm là cần thiết cho việc truyền giáo. Ba mẹ và các anh chị cũng thông cảm.cho sự hy sinh đó.

Hai hôm sau mình lên chiếc máy bay của hãng hàng không EVA về lại Bangkok sau hơn hai tháng tại Mỹ. Một thời gian sau thì mình nhận được một lá thư từ cha xứ của nhà thờ nơi mình đi dâng lễ và được cho hay, số tiến nhận được từ tất cả các Thánh lễ là khoảng hơn 750 USD. Mình không tin mắt mình, đọc lại thêm lần nữa. Đúng là thế. Hóa ra sau khi trừ tiền mua vé máy bay và tiền đi taxi thì chỉ "lời" khoảng 150 USD. Đó là chưa kể công sức dâng các Thánh lễ, sự mệt nhọc trong chuyến đi, sự lo lắng vì sơ trể chuyến bay, và trên hết là cơ hội quý báu để ở bên cạnh ba mẹ và các anh chị cũng như các cháu trước khi lên đường.

Đọc thư xong mình tự trách bản thân, "Hay là tại vì 'tham' tiền không chịu ở nhà với gia đình vào Chúa Nhật cuối cùng mà còn đi quyên góp nên Chúa phạt cũng đáng." Rồi sau đó cũng tự an ủi, "Thôi dù sao đi nữa thì mình cũng đã có dịp chia sẻ về công việc truyền giáo cho những người giáo dân ở đó biết và thêm lời cầu nguyện. Và bên cạnh đó cũng được thăm viếng một số anh em linh mục trong dòng. Đó cũng là một điều đáng vui."

Cho dù mình không còn  buồn về sự cố này nữa, nhưng mình đã rút kinh nghiệm cho kỳ nghỉ lần này. Đó là vào Chúa Nhật cuối cùng mình không có bất cứ một sinh hoạt gì ngoài việc dành thời gian cho gia đình. Những ngày trước đó có thể đi gặp gỡ bạn bè hoặc ăn uốn đây đó. Nhưng ngày cuối cùng thì sẽ phải ở nhà. Vì thế mà lần này mình sẽ không phải hối hấn và luyến tiếc điều gì trước khi rời Mỹ để trở lại Thái Lan tiếp tục sứ vụ mà mình đã được Hội dòng giao phó.

Costa Mesa, CA ngày 4.4.2013

Kỷ niệm chuyến đi Canada



Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

(Thâm Tâm, "Tống biệt hành")

Chicago, ngày 26.3.2013