Còn 3 ngày ở Mỹ

Ngày cuối cùng ở Mỹ
Chỉ còn 3 ngày nữa là chuyến thăm gia đình của mình lần này kết thúc. Mình đang sắp xếp đồ đạc, kiểm tra lại những thứ mà mình đã mua thời gian qua, cũng như những món quà mà người này người nọ tặng cho mình, có áo quần, thuốc men, đồ dùng.... Hóa ra lần này mình mua khá nhiều thứ đồ để mang đi Thái Lan. Ngoài những thứ đồ thường mua như áo quần thì lần này có khá nhiều những thứ đồ để chăm sóc sức khỏe, cụ thể là cái bệnh đau nhức cổ và vai. Và hôm nay mình đã mua những món đồ cuối cùng để mang đi Thái Lan, đó là những hộp chocolate để tặng những người thân quen bên đó. Hai chiếc vali của mình có lẽ sẽ bị tận dụng hết không gian của nó.

Vì là tuần cuối cùng ỡ Mỹ nên mình cũng tranh thủ đi gặp gỡ những bạn bè và người thân trước khi chia tay. Chúa Nhật này tất cả mọi người trong gia đình của mình sẽ tập trung tại nhà ba mẹ để chia tay mình trước khi lên máy bay. Năm này mình đã quyết định phải có mặt ở nhà vào ngày Chúa Nhật để được gặp mọi người trong gia đình chứ không lập lại điều đã làm trong chuyến về thăm gia đình lần trước.

Chuyện là trong chuyến "homeleave" hơn ba năm trước, suốt thời gian ở Mỹ mình phải tranh thủ để đi dâng các Thánh lễ đây đó để xin hỗ trợ cho công việc truyền giáo của mình tại Thái Lan. Điều này khá vất vả vì mình cũng rất e ngại với việc quyên góp vốn đã trở nên một vấn đề tế nhị trong các cộng đoàn Việt Nam tại Hoa Kỳ. Nhưng vì nhu cầu truyền giáo nên mình cũng phải cố gắng và cũng đã đạt được mục tiêu của mình.

Tuy nhiên có lẽ mình đã làm hơn những gì mình nên làm. Một ngày nọ, mình gọi điện thoại hỏi thăm một người bạn linh mục đang giúp xứ tại tiểu bang Louisiana. Cha L. đề nghị mình nên đến giáo xứ của ngài để giảng và quyên góp. Giáo xứ này đa số là người Mỹ da đen, và theo cha L. thì họ rất cởi mở và rộng rải. Nhưng mình nói với cha L. là mình sặp phải trở lại Thái Lan và không còn thời gian để đi đâu nữa. Chỉ còn một cái cuối tuần cuối cùng là chưa phải đi đâu. Cha L. liền thúc dục mình qua giáo xứ của ngài. Mình suy đi nghĩ lại về đề nghị của người cha bạn. Thực ra mình đã dự định không đi đâu vào những ngày cuối tuần đó để ở với gia đình trước khi lên đường vào tối Chúa Nhật. Nhưng nghe bạn thúc dục và cũng muốn có thêm điều kiện để làm việc truyền giáo nên mình quyết định hoãn chuyến bay hai ngày để có thể đi Louisiana dâng lễ.

Sau khi quyết định sẽ đi Louisian mình liên mua vé máy bay gần 600 USD, hơi mắc vì mua cận ngày và phải quá cảnh ở Texas rồi mới đi tiếp đến Lousisiana. Đến nơi cha L. và cha chánh xứ đón tiếp nồng hầu. Ngày thứ 7 và Chúa Nhật mình dâng khoảng 4 thánh lễ và chia sẻ về công việc truyền giáo tại Thái Lan. Giáo dân ở đó quả thật rất vui vẻ và cởi mở, và thánh lễ rất sinh động. Sau khi dâng lễ xong thì chiều Chúa Nhật cha L. đưa mình ra sân bay để đi về lại California. Tuy nhiên, chuyến bay từ Lafeyette đến Fort Worth lại bị trể giờ do thời tiết xấu nên khi mình đến Texas thì cũng đã đến giờ chuyến bay tiếp theo của mình khởi hành. Thế mà sân bay ở Ft. Worth thì rất lớn. Mình phải đi bộ khá xa đến nơi lên tàu điện để đi đến cái ga có chuyến bay đi Orange County. Lúc đó mình vô cùng nóng lòng vì theo thông tin trên vé máy bay thì chỉ còn vài phút nữa thì máy bay sẽ cất cánh. Khi bước xuống xe điện thì mình chạy hối hả đến cổng lên máy bay. Khi đến nơi thì mình thở phào nhẹ nhỏm khi thấy hành khách còn đang xếp hàng lên máy bay. Thế là mình chưa bị trể chuyến bay. Mừng quá.

Tất cả hành khác lên máy bay và đã ổn định chỗ ngồi. Mình cũng thế. Mình thầm nghĩ trong đầu chỉ vài tiếng đồng hồ nữa là sẽ về lại California, và được nghĩ ngơi trước khi lên đường. Nhưng hóa ra việc ngồi chờ đó không phải chỉ vài phút mà biến thành hai giờ đồng hồ khi thoạt đầu thì lý do chậm trể là đoàn bay chưa kịp đến. Sau đó thì do thời tiết xấu nên máy bay không được cất cánh. Không ngờ mình đã lo lắng không kịp máy bay trước đó chỉ là không.

Cuối cùng thì máy bay cũng được phép cất cánh và thêm lần nữa mình lại mơ tới cái giường trong phòng ngủ ở nhà để được nghỉ ngơi sau chuyến đi vất vả. Nhưng sự trục trặc vẫn chưa xong. Giữa chuyến bay thì nhân viên hàng không đã thông báo rằng do chuyến bay chậm trể và sẽ đến California sau 12h đêm nên phi trường John Wayne ở Orange County đã đóng cửa. Vì thế sẽ phải đáp máy bay ở phi trường Los Angeles, cách nhà mình một tiếng đồng hồ thay vì 10 phút nếu xuống ở Orange County. Và đến nơi lúc 1h sáng thì cũng không có ai để đến đón mình được. Mình buộc phải bỏ tiền thuê taxi về nhà.

Về đến nhà thì ba mẹ đã đi ngủ từ lâu. Sáng hôm sau, ba mẹ hỏi thăm về chuyến đi của mình và hỏi quyên góp được bao nhiêu? Bình thường khi quyên góp ở các cộng đoàn Việt Nam thì cha quản nhiệm sẽ giao cho mình số tiền ủng hộ ngay. Nhưng ở nhà thờ Mỹ thì họ không làm như vậy. Cha xứ nói sẽ đếm tất cả số tiền thu được từ các Thánh lễ rồi sẽ chuyển đến cho mình sau. Vì thế mình trả lời với ba mẹ là mình không biết được bao nhiêu. Nhưng cũng hy vọng được một số tiền kha khá cho việc truyền giáo. Mặc dầu không được ở nhà vào ngày Chúa Nhật cuối cùng để gặp gỡ các anh chị và các cháu trước khi lên đường, nhưng mình cũng tự an ủi rằng điều mình làm là cần thiết cho việc truyền giáo. Ba mẹ và các anh chị cũng thông cảm.cho sự hy sinh đó.

Hai hôm sau mình lên chiếc máy bay của hãng hàng không EVA về lại Bangkok sau hơn hai tháng tại Mỹ. Một thời gian sau thì mình nhận được một lá thư từ cha xứ của nhà thờ nơi mình đi dâng lễ và được cho hay, số tiến nhận được từ tất cả các Thánh lễ là khoảng hơn 750 USD. Mình không tin mắt mình, đọc lại thêm lần nữa. Đúng là thế. Hóa ra sau khi trừ tiền mua vé máy bay và tiền đi taxi thì chỉ "lời" khoảng 150 USD. Đó là chưa kể công sức dâng các Thánh lễ, sự mệt nhọc trong chuyến đi, sự lo lắng vì sơ trể chuyến bay, và trên hết là cơ hội quý báu để ở bên cạnh ba mẹ và các anh chị cũng như các cháu trước khi lên đường.

Đọc thư xong mình tự trách bản thân, "Hay là tại vì 'tham' tiền không chịu ở nhà với gia đình vào Chúa Nhật cuối cùng mà còn đi quyên góp nên Chúa phạt cũng đáng." Rồi sau đó cũng tự an ủi, "Thôi dù sao đi nữa thì mình cũng đã có dịp chia sẻ về công việc truyền giáo cho những người giáo dân ở đó biết và thêm lời cầu nguyện. Và bên cạnh đó cũng được thăm viếng một số anh em linh mục trong dòng. Đó cũng là một điều đáng vui."

Cho dù mình không còn  buồn về sự cố này nữa, nhưng mình đã rút kinh nghiệm cho kỳ nghỉ lần này. Đó là vào Chúa Nhật cuối cùng mình không có bất cứ một sinh hoạt gì ngoài việc dành thời gian cho gia đình. Những ngày trước đó có thể đi gặp gỡ bạn bè hoặc ăn uốn đây đó. Nhưng ngày cuối cùng thì sẽ phải ở nhà. Vì thế mà lần này mình sẽ không phải hối hấn và luyến tiếc điều gì trước khi rời Mỹ để trở lại Thái Lan tiếp tục sứ vụ mà mình đã được Hội dòng giao phó.

Costa Mesa, CA ngày 4.4.2013

No comments: