Hòa mình chứ không hòa tan


Hôm nay tôi đọc được một bài trong tạp chí TIME cua Hoa Kỳ cho hay, các dòng nữ tu tại nước này đang trải qua một hiện tượng bất ngờ, đó là ơn gọi đi tu làm ma seour đang trên đà gia tăng. Xu hướng giảm ơn gọi đang trở ngược lại. Có hội dòng còn phải xây thêm nhà để có chỗ cho các thành viên mới vào ở. Tuổi của những ơn gọi mới này cũng trẻ hơn. Ngày càng có thêm nhiều sinh viên đại học tìm hiểu ơn gọi.


Có một nhận xét khác nữa là nhiều seour trẻ bây giờ ưa chuộng mặc tu phục, ngược lại với lớp các seour già đã loại trừ tu phục từ thời hậu Công đồng Vaticanô II. Các seour trẻ thích mặc tu phục như một lời tuyên bố và làm chứng về sự lựa chọn táo bạo mà họ đã làm trước những giá trị suy đồi của thế giới hiện đại.


Việc người trẻ bây giờ vào dòng, và chọn lựa những dòng mang phong thái "truyền thống" có lẽ cũng là một phản ảnh nói lên phản ứng của giới trẻ với sự rối loạn của thế giới ngày nay. Thế giới ngày càng phức tạp, và người trẻ ngày càng bị chao đảo giữa nhiều thứ hổn hợp, mâu thuẫn. Trở về với những gì gọi là "truyền thống" có thể là biện pháp mà người trẻ sử dụng để tự mình tìm lại sự quân bình trong đời sống. Không phải người trẻ nào cũng hài lòng với lối sống "thích gì làm nấy" được phổ biến và khuyến khích trong xã hội ngày nay.


Phương pháp khép mình lại để bảo vệ và duy trì sự sáng suốt của bản thân cũng là một điều cần thiết và tự nhiên để đối phó với những sức ép chung quanh. Nhìn lại mình, tôi thấy tôi không giống những bạn trẻ này. Tôi ra đường chẳng ai biết là linh mục hay tu sĩ. Tôi nhớ lần đầu tiên đi theo một ma seour ở Việt Nam đến thăm nơi hậu cai ma túy, những bạn trẻ nhìn ra cổng thấy tôi bước vào tưởng rằng tôi là thành viên mới gia nhập vì nhìn tướng tôi hơi bậm trợn.


Về trang phục, tôi ưa chuộng quần jeans hay khakhi và áo thun hay áo schemise giản dị khi ở nhà hoặc ra đường. Đi tham dự lễ lạt hay tiệc tùng, tôi mặc quần tây và áo schemise, thỉnh thoảng thêm áo veston và cravat.


Nhiều khi tôi nghĩ không biết mình cần phải làm gì để "tách" mình ra khỏi đám đông. Tại sao nhìn vào các linh mục hay tu sĩ khác thì người ta nhận ra ngay, còn nhìn tôi thì họ không thể? Tôi cũng không biết được bí quyết của những người đó là gì? Nhìn đạo đức hơn chăng? Lịch lãm hơn chăng? Chửng chạc hơn chăng? Lịch sự hơn chăng?


Thế rồi, nghĩ lại tôi thấy bình thản với phong cách riêng của mình. Tôi cố gắng làm sao có thể hòa đồng với xã hội và với những người trong môi trường sống của mình. Dù sao đi nữa thì tôi cũng là một thanh niên, một người trong xã hội, một người có bạn bè, có những sở thích giao tiếp, thể thao, ca nhac... Tuy nhiên, hòa đồng không có nghĩa phải hòa tan khiến cho mình mất đi bản sắc của một linh mục, một tu sĩ, và một nhà truyền giáo. Đó cũng là nguy cơ của những ông cha ông thầy mà người ta gán cho cái hiệu là "chịu chơi". Tìm được sự thăng bằng để "chơi" mà đừng có "chết" cũng không phải là chuyện đơn giản.


Chúa Giêsu cũng chịu chơi lắm nhỉ. Ngài đã xuống thế làm người, sống như con người, chia sẻ hoàn cảnh của con người, "ăn nhậu" với con người, nhưng sự thánh thiện và bản chất Thiên Chúa trong Ngài đã tồn tại một cách tuyết đối.


Epping, NSW ngày 22.11.2006

No comments: