Chuyện vui, chuyện buồn


Hôm nay tôi được mời đi tham dự một thánh lễ và tiệc mừng 50 năm thành hôn của một cặp vợ chồng ở thành phố Bankstown, khu có đông dân người Việt tại Úc. Thánh lễ và bữa tiệc đều được tổ chức rất long trọng, đánh dấu một cuộc hành trình rất ý nghĩa trong ơn gọi đời sống hôn nhân. Hai ông bà đã sinh ra 6 người con, tất cả đều thành công và có địa vị trong xã hội. Họ đã làm tốt trách nhiệm làm cha làm mẹ, và bây giờ còn được thêm 16 người cháu quay quân bên họ trong ngày kỷ niệm này.


Nhìn cảnh gia đình tụ họp và niềm hạnh phúc thẩy rõ trên khuôn mặt hai bác, tôi cũng vui lây cho hai bác. Nhưng ngày vui của gia đình người ta lại làm cho tôi chợt nhớ rằng, chỉ tháng sau là chị tôi bên Mỹ sẽ làm đám cưới, nhưng tôi lại không thể có mặt. Quy tắc của Hội dòng là chỉ được 'về quê' 3 năm một lần, ngoại trừ có việc tang chế trong gia đình. Còn đám cưới, một dịp vui lại không được về. Đầu năm tới, anh tôi cũng sẽ tổ chức đám cưới, và như thế thi hai dịp vui trong gia đình, tôi đều vắng mặt.


Trên xe về nhà, tôi mới vừa tự nhủ mình phải chấp nhận những thiệt thòi vì đã chọn con đường truyền giáo và ơn gọi tu trì, vì thế những dịp vui của gia đình mình phải bỏ qua cũng không nên buồn. Về đến nhà, lên mạng để dò email thì nhận được một tin xét đánh: Dì (chị của mẹ tôi) ở Sài Gòn vừa mới qua đời. Nỗi sầu dâng lên trong tôi, vì tôi biết rằng gia đình Dì tôi, Cậu tôi, và gia đình của tôi sẽ rất buồn. Nghe nói Mẹ tôi bên Hoa Kỳ khi nhận được tin đã khóc thật nhiều, vì bây giờ bên phía mẹ tôi chỉ còn 3 chị em, lại mất thêm một người nữa còn hai. Tôi lại nghĩ, ước gì tôi có thể về Việt Nam để đưa tiễn Dì tôi tới nơi an nghĩ cuối cùng. Nhưng tôi biết đây cũng là điều không thể được, vì theo quy định của Hội dòng, Dì thì không được xem là thành viên trực tiếp trong gia đình.


Bây giờ đã về khuya, tôi ngồi một mình trong căn phòng lặng lẽ. Tôi bổng nhiên nếm được vị cay đắng của cuộc đời truyền giáo. Trong đời sống linh mục của tôi, tôi sẽ tham dự rất nhiều đám cưới và kỷ niệm hôn phối. Tôi sẽ cử hành lễ an táng cho rất nhiều người. Dịp vui tôi cũng có mặt, mà dịp buồn tôi cũng sẽ tham gia. Thế nhưng ngay trong gia đình tôi, người thân nhất của tôi, sẽ có những dịp vui và dịp buồn, mà tôi không thể nào chia sẻ được. Có điều gì đó hơi nghịch lý, nhưng hoàn toàn là sự thật!


Epping, NSW 1h30 sáng, ngày 19.11.2006

No comments: