Chờ đợi.....
Tôi vốn được đào tạo tại Mỹ, nhưng bài sai truyền giáo đầu đời từ ngày tôi chịu chức linh mục vào tháng 5, 2006 là sang Thái Lan, đất nước của những tháp Chùa để phục vụ. Nhưng tinh thần hăng say của một nhà truyền giáo trẻ thì còn lệ thuộc vào nhiều yếu tố. Thái Lan là một điểm truyền giáo mới của Hội dòng, đang được Tỉnh Dòng Úc quản lý. Vì thế, bề trên không muốn tôi đi sang Thái Lan ngay, nhưng phải qua Úc một thời gian để 'làm quen' với các đồng nghiệp tại đây và còn tham gia một chương trình hội nhập văn hóa Úc! Chương trình này tôi cùng tham gia với một số nhà truyền giáo khác lần đầu tiên tới Úc. Sự bổ ích cho các nhà truyền giáo đó thì thấy rõ. Còn tôi, sau này được chuyển sang Thái Lan để phục vụ, thì tôi cũng không hiểu được sự khôn ngoan của quyết định này là như thế nào. Nhưng đức vâng lời là thế đấy, đôi khi ta phải làm điều mình thấy chẳng hợp lý chút nào. Tôi chỉ hy vọng trong vấn đề này, bề trên của tôi đang 'connected' với tín hiệu của Chúa Thánh Thần.
Tôi bước xuống đất của những con Kangaroo từ đầu tháng 10, nhưng đến bây giờ chương trình hội nhập vẫn chưa diễn ra. Tới cuối tháng 11 thì mới bắt đầu, và kéo dài hai tuần lễ. Thời gian con lại, tôi sẽ đi tham dự 2 lễ tấn phong của các anh em cùng dòng, và tiếp tục công việc 'làm quen' của tôi. Dự định cuộc phiêu lưu này sẽ kéo dài cho tới cuối tháng 2, 2007. Thế là nhà truyền giáo trẻ trong tôi đang máu tới cở nào đi nữa thì cũng phải cứ ngồi đó mà chờ....
Hơn một tháng qua tại Úc, tôi đã được các cha người Việt trong dòng dẫn tới một số gia đình người Việt để ăn uống, hát karaoke, và còn 'nhậu' nữa. Tôi được dâng lễ một số lần tại các giáo xứ. Vì tôi còn trẻ, và vốn có ngoại hình không chút nào giống một vị linh mục, nên đi đâu cũng gây sự bất ngờ cho những người giáo dân.
Người Việt ở Úc thì niềm nở và vui vẻ. Văn hóa Úc nghe nói có tính khá 'lè phè' nên người Việt ở đây cũng có phong thái như vậy, đời sống và phong cách họ không náo nhiệt và bận rộn như những gia đình người Việt tại Hoa Kỳ. Có một gia đình người Việt gốc Hoa mách với tôi rằng, bất cứ đêm nào trong tuần họ cũng có thể 'nhậu' được. Một người khác thì nói, họ có thể đóng cửa cơ sở làm ăn của mình để đi chơi một hai tuần cũng không có vấn đề gì. Vậy thì quá thoải mái so với những gì mà người Việt tại Mỹ có thể làm được.
Có một điều tôi thấy hơi ngộ, không biết nhận xét có chính xác không. Trong tất cả những lần mà tôi đến ăn tại các gia đình người Việt, món tráng miệng trong những lần đó đều là xoài. Lúc thì xoài xanh, lúc thì xoài chín, nhưng luôn luôn đều là xoài. Phải chăng người Việt tại Úc ưa chuộng trái xoài đến thế sao? Tôi thấy đây cũng là một điều thú vị.
Có lẽ trong những ngày tại Úc, tôi cũng phải chấp nhận lối sống 'lè phè'. Nếu không thì tôi sẽ thấy rất bồn chồn, khó chịu. Chân ngứa nhưng không biết đi đâu. Người nổi gân cũng đành ngôi yên để nó dịu xuống. Điều bổ ích nhất mà tôi có thể làm trong những ngày này là tập sống đời sống 'chiêm niệm'. Tôi tự nhủ, sau này có muốn được những ngày thảnh thơi như thế này, mơ cũng không ra. Nên phải biết tận hưởng sự rảnh rổi, không có gánh nặng nào đè trên vai, không có gì phải hoàn tất kịp giờ. Biết đâu trong khoảng trống ấy, tôi lại nghe được trong tiếng gió đang vi vút qua hàng cây tràm trong khuôn viên nhà dòng lời nhắn nhủ gì đó mà Chúa đang muốn nói với tôi trong lúc này.
Epping, NSW ngày 15.11.2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment