Tối thứ bảy ở khu đèn đỏ


Tối qua thứ bảy, mình và anh Tr. muốn thư giản không phải học hành tiếng Thái nên đi dạo phố cho biết ở đây có gì. Mình hỏi:

- Anh muốn đi nơi nào?

- Thì nơi nào người ta đi mình đi cho biết - Anh trả lời.

- Vậy khách du lịch đến Thái Lan hay đi chỗ này em dẫn anh đi.

Hai anh em leo lên xe Taxi hướng về đường khu phố Silom. Đường từ nhà đến đây không xa, cước phí cho hai cây số đầu là 35 baht. Nhưng cuối cùng phải trả tới 50 baht vì tính tiền....chờ. Tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ mà phải chờ cả 10 phút. Giao thông ở khu trung tâm rất ùn tác.

Hai anh em xuống xe đi bộ trên con đường có trưng bày đủ thứ đồ đạc mà người ta bán cho dân du lịch. Nhìn cho vui vậy thôi chứ mình không có nhu cầu mua, mà cũng không dám mua vì biết ở đây họ nói thách khủng khiếp. Mà mình thì chẳng biết giá cả như thế nào để trả cho khỏi bị hớ.

Đi một lúc, hai anh em tạt qua khu vực người ta gọi là "Quận đèn đỏ". Ở đây rất nhiều quán bar để đáp ứng nhu cầu ăn chơi của khách nước ngoài. Mà rất nhiều bar lại có bảng tiếng Nhật, và những cô gái ăn mặc khiêu gợi đứng trước bar khi thấy khách người Á Châu đi ngang qua đếu liên tục mời khách bằng những câu tiếng Nhật. Có lẽ lượng khách người Nhật đến Thái Lan để hưởng thụ rất cao. Họ cũng là dân có tiền nên được người Thái chiếu cố mạnh mẻ.

Trước quán bar ngoài những cô gái còn có những anh chàng cò và có lẽ các mami đứng mời khách vào nữa. Hai anh em đi qua, các anh cò tiến tới đưa trước mặt cho thấy một tờ bướm với những bức hình bốc lửa, mời mọc vào coi show. Mình và anh Tr. đi qua nhiều người như vậy, nhưng trên khuôn mặt luôn cố tỏ ra phớt tỉnh Ang-lê.

Nguyên một khu phố lớn, toàn là cảnh bar và dịch vụ massage như thế này. Mà mình nghe nói là ở Thái Lan, chính thức là việc mãi dâm là bất hợp pháp. Nhưng rõ ràng là "Phép vua thua lệ làng" - ít nhất là cái làng đèn đỏ này.

Chứng kiến cảnh này, anh Tr. nói:

- Lâu nay mình nghe người ta nói về Thái Lan rất kinh, nhưng mình không hình dung ra được nó như thế nào. Cả tuần nay, mình chỉ đến trường học tiếng Thái, rồi về nhà. Đi trên xe điện, đi bộ ngoài đường cũng đâu thấy gì ghê gớm đâu. Nhưng bây giờ mình mới hiểu được nó như thế nào. Phải nói lần đầu tiên đi qua con đường đó mình có cảm giác sợ.

- Đúng rồi, trường học của mình là trường dạy tiếng Thái. Mà trường đó là trường của Giáo hội Tin Lành. Anh đi đến trường không thì làm gì anh chứng kiến sự phức tạp của xã hội. - Mình nhận xét.

- Uh hen.

- Anh có biết bà Sarah trong lớp mình không? - Mình hỏi. - Bà ấy là trong một tổ chức ở Thái Lan. Hằng đêm bà đi cùng một phụ nữ người Thái đến những quán bar ở đây để tiếp cận với những cô gái trong bar, rồi hỏi dò xem họ có muốn thoát ra hoàn cảnh này không. Nếu cô gái nào đồng ý thì họ sẽ giúp.

Đời sống ở Thái Lan có nhiều điều đối nghịch. Khi mình đi ngang qua một quán bar trong khu đèn đỏ, trên màn ảnh TV mình lại thấy cảnh một thầy chùa đang phát biểu. Ở đây họ rất tôn trọng các thầy chùa, và đời sống đạo đức rất cao. Nhưng dường như lòng đạo đức cao bây nhiêu thì sự đồi trụy cũng không mấy thua kém trong một số vấn đề của xã hội.

Bangkok, ngày 11.3.2007

No comments: