Một mình dưới hiên nhà thờ


Thành phố Bangkok chật chội và ngột ngạt, ít khi mình tìm được một luồng gió mát. Trên đường phố, lề đường rất nhỏ, người đi bộ phải chia sẻ không gian với những người đi bộ khác cũng như với các gian hàng bán đồ đạc, các xe bán thức ăn, trái cây...

Nhưng hôm nay mình đã tìm ra một nơi thật mát, thật dễ chịu, và rất gần, đó là dưới hiên trước nhà thờ Chúa Cứu Thế. Tối nay, ăn cơm xong, mình thả bộ vào khuôn viên nhà thờ. Tối Chúa Nhật, các thánh lễ đã xong. Thánh lễ cuối cùng lúc 5h30 chiều cũng là thánh lễ do mình đảm trách.

Sau lễ, mình đứng lại để gặp gỡ nhiều giáo dân. Có người đến để phản hồi về bài giảng, có người đến để giới thiệu về mình, có người đến để nhờ làm phép các tràng hạt mà họ mới mua trong tiệm sách của giáo xứ...

Một ngày Chúa Nhật xong, mình ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ dưới hiên nhà thờ. Nhà thờ có mái hiên rất rộng và cao. Những làn gió thật mạnh không biết từ đâu liên tục thổi đến. Mặc dầu ở trung tâm thành phố, nhưng đường Ruam Rudee là đường nhỏ nên không quá ồn ào. Lúc đó mình nghe thoang thoảng tiếng hát của ca đoàn đang tập dợt để chuẩn bị cho lễ Phục Sinh. Giọng soprano của bè nữ thật thanh thót và êm dịu.

Gió thổi lồng lộng, tiếng hát thánh ca từ bên trong nhà thờ vọng ra, hiên nhà thờ vằng tanh. Mình ngồi đó mà cảm giác hạnh phúc và bình yên dâng tràn. Làm linh mục đôi khi mình cảm thấy rất hiu quạnh, nhưng cũng có những giây phút ngập tràn cảm xúc tuyệt vời khó tả. Mình mỉm cười nhớ lại những nụ cười thân thiện của giáo dân, giọng nói cực kỳ dễ thương của em bé vào tòa xưng tội lúc sáng, rồi nhiều hình ảnh khác về các sự việc xảy ra trong ngày.

Anh bảo vệ cổng nhà thờ đi ra quán mua thức ăn tối, thấy mình ngồi một mình, đến hỏi:

- Tối nay cha không học bài hả?

- Không. Tối nay tôi nghỉ ngơi. - Mình trả lời.

Bangkok, ngày 25.3.2007

No comments: