Rửa tội, thêm sức, rước lễ nhưng chưa một lần...xưng tội


Hôm qua mình đi với M, người bạn người Thái, đi chợ Chatuchak. Ở đây có bán đủ thứ từ áo quần tới đồ kỹ nghệ, đồ lưu niệm. Chợ chỉ mở cuối tuần rất tấp nập, khách hàng người Thái lẫn người nước ngoài tha hộ đi xem ngắm hàng hóa trong các gian hàng và trả giá. Sau hai giờ đồng hồ ở chợ, mình cũng ra về với hai chiếc quần short, với giá chỉ 50 baht một quần.


Rời khỏi chợ, mình và M. đến công viên Lumpini để ngồi thư giản và tập nói tiếng Anh tiếng Thái. Hai người nói về đủ thứ đề tài trên trời dưới đất. Nhưng có lẽ điều quan trọng nhất mà hai người phát hiện ra trong buổi chia sẻ tại công viên là M. đã phạm một lỗi rất lớn trong suốt một năm mà anh cũng không biết. Khi nói về việc mùa chay là mùa mà ai cũng nên đi xưng tội, mình hỏi M.:


- Lần đầu tiên anh đi xưng tội, linh mục nào giải tội cho anh?


- Tôi không nhớ - M. trả lời.


- Làm sao không nhớ được?


- Thực ra tôi chỉ học cách xưng tội trong lớp với thầy. Thầy đó bây giờ đi Ấn độ rồi.


- Học trong lớp là một chuyện, nhưng sau đó anh phải đi xưng tội chứ?


- Thầy có bảo tôi đi xưng tội nhưng tôi cảm thấy ngại gặp cha nên tôi không có đi. Tôi nghĩ rằng mình có lỗi gì thì mình nói thẳng với Chúa, xin Ngài tha thứ cho tôi là được rồi.


- Thế là suốt năm qua, anh đã được rửa tội, thêm sức, và rước lễ, mà anh chưa bao giờ xưng tội?


M. gật đầu.


- Trời, nếu như vậy là một sự sai lầm nghiêm trọng. Anh không thể nào đi rước lễ nếu anh chưa bao giờ chịu phép hòa giải. Điều anh đang làm rất trái với luật giáo hội.


M. tỏ ra rất bất ngờ khi nghe mình nói với anh điều này. Trong thâm tâm anh, việc anh đang làm không có gì là sai trái. Mình giải thích cho M. hiểu tại sao anh không nên cảm thấy e ngại khi đến với linh mục để chia sẻ những tội lỗi của mình, và việc hòa giải sẽ giúp ích cho anh như thế nào. Sau khi nghe mình làm một tăng về ý nghĩa của bí tích hòa giải, M. nói:


- Tôi hiểu rồi. Ngày mai tôi sẽ đi xưng tội.


- Nếu như vậy thì tốt lắm. Anh có thể xưng tội với tôi nếu anh thích. Còn nếu anh muốn đến với cha khác cũng được. Miễn sao là anh có đi.


Mình và M. rời công viên Lumpini trong trạng thái phấn khởi hơn, M. vui vì hiểu biết thêm về đạo mà anh mới theo chỉ một năm qua. Mình vui vì đã có một buổi chiều thật bổ ích, vừa đi chơi với bạn, vừa thực tập tiếng Thái, lại vừa được làm mục vụ. Nếu cuộc gặp gỡ nào với người khác cũng bổ ích như vậy thì tuyệt vời biết bao!

Bangkok, ngày 25.3.2007




-

No comments: