Bên cạnh căn nhà thuê của sư huynh Ron có một mảnh đất trống khá rộng. Chủ đất không sử dụng để xây dựng nhà cửa. Cỏ dại mọc um tùm. Thầy Ron nói nhìn rất bầy hầy vì nhiều người dân trong xóm đem rác ra đó đổ. Thầy rất khó chịu vì phải sống chung với cỏ dại và rác rến ngay cạnh nhà. Vì thế thầy tự quyết định kêu người tới làm sạch khu đất, đốt hết cỏ dại. Từ đó người dân địa phương không đem rác đến đây để quăng nữa.
Những người bạn giáo viên của thầy Ron đã khuân một phần đất nhỏ để trồng rau. Trong vườn rau có cải, rau muống, húng quế, ngò, rau thơm, ớt, và vài cây đu đủ. Dọc lề đường là dãy hoa mười giờ. Thầy Ron không biết ăn cải và rau muống, nhưng lại rất thích húng quế, ngò và rau thơm. Thầy đang thúc họ trồng cho thầy vài cây cà chua và dưa leo. Còn cải và rau muống thì mấy người bạn của thầy tự ý trồng nên thỉnh thoảng họ cũng tự cắt ăn. Nếu không thì không có ai ăn. Tuần trước, thầy Ron đi vắng vài ngày, khi trở về thấy rau muống có dấu hiệu bị ‘tấn công’. Thầy Ron nói có lẽ là hàng xóm thèm ăn rau muống mà làm biếng đi chợ.
Mình rất thích vườn rau nhỏ bé của thầy. Hằng ngày, những người bạn giáo viên tới chơi đem vòi nước ra tưới và chăm sóc cho vườn thật xanh tươi. Những ngày qua, có lẽ mình là người tận dụng vườn rau này nhiều nhất. Có khi thì buổi sáng, có khi thì buổi trưa hoặc buổi tối, không nấu gì cầu kỳ, mình ra vườn nhặt rau muống, cải, ngò, quế, và rau thơm đem vào nhà, rửa, rồi xối nước nóng lên cho chín. Rồi ăn chung với mì gói.
Một tôi mì gói chua cay Thái lắm khi nhìn cũng thấy rất khô khan. Nhưng trộn chung với các loại rau tươi và một hoặc hai quả trứng thì bổng nhiên tô mì gói ấy trở nên khá hấp dẫn. Sáng nay mình cũng đã làm một tô như vậy để hoàn tất buổi ăn sáng. Ngày mai rời khỏi đây để trở về Bangkok, có lẽ mình sẽ hơi luyến tiếc vườn rau nhỏ bé xanh tươi này. Hy vọng sẽ có người ăn rau muống và cải, chứ để nó già đi thì uổng lắm.
Nong Bua Lamphu, ngày 28.2.2007
Những người bạn giáo viên của thầy Ron đã khuân một phần đất nhỏ để trồng rau. Trong vườn rau có cải, rau muống, húng quế, ngò, rau thơm, ớt, và vài cây đu đủ. Dọc lề đường là dãy hoa mười giờ. Thầy Ron không biết ăn cải và rau muống, nhưng lại rất thích húng quế, ngò và rau thơm. Thầy đang thúc họ trồng cho thầy vài cây cà chua và dưa leo. Còn cải và rau muống thì mấy người bạn của thầy tự ý trồng nên thỉnh thoảng họ cũng tự cắt ăn. Nếu không thì không có ai ăn. Tuần trước, thầy Ron đi vắng vài ngày, khi trở về thấy rau muống có dấu hiệu bị ‘tấn công’. Thầy Ron nói có lẽ là hàng xóm thèm ăn rau muống mà làm biếng đi chợ.
Mình rất thích vườn rau nhỏ bé của thầy. Hằng ngày, những người bạn giáo viên tới chơi đem vòi nước ra tưới và chăm sóc cho vườn thật xanh tươi. Những ngày qua, có lẽ mình là người tận dụng vườn rau này nhiều nhất. Có khi thì buổi sáng, có khi thì buổi trưa hoặc buổi tối, không nấu gì cầu kỳ, mình ra vườn nhặt rau muống, cải, ngò, quế, và rau thơm đem vào nhà, rửa, rồi xối nước nóng lên cho chín. Rồi ăn chung với mì gói.
Một tôi mì gói chua cay Thái lắm khi nhìn cũng thấy rất khô khan. Nhưng trộn chung với các loại rau tươi và một hoặc hai quả trứng thì bổng nhiên tô mì gói ấy trở nên khá hấp dẫn. Sáng nay mình cũng đã làm một tô như vậy để hoàn tất buổi ăn sáng. Ngày mai rời khỏi đây để trở về Bangkok, có lẽ mình sẽ hơi luyến tiếc vườn rau nhỏ bé xanh tươi này. Hy vọng sẽ có người ăn rau muống và cải, chứ để nó già đi thì uổng lắm.
Nong Bua Lamphu, ngày 28.2.2007