Chiều qua mình đi xe đò từ Nong Bua Lamphu đến Udon Thani để làm lễ tiếng Việt cho người Việt tại đó. Đây là thánh lễ hàng tháng mà người đến dự lễ chủ yếu là các bạn trẻ Việt Nam lao động tại Thái Lan. Khác với ở Bangkok nơi mỗi lần tổ chức lễ có khoang 500 người dự lễ, ở đây chỉ có khoảng 60 người. Vì thế sự an toan không phải là một mối quan ngại lớn.
Thánh lễ diễn ra trong ngôi nhà thờ nhỏ bé của cha John. Mình chủ tế và cha John đồng tế. Thánh lễ tối qua có nhiều khuôn mặt mới. Một bạn tên Thi nói với mình:
- Đây là lần đầu tiên con đi lễ ở đây.
- Vậy hả. Sao lâu nay không đi lễ? – Mình hỏi.
- Dạ tại vì con không biết nơi này. – Thi trả lời.
- Nhà em ở đâu?
- Thưa cha gần đây thôi.
- Vậy ai giới thiệu cho biết nơi này?
Thi chỉ một bạn gái đang ngồi trước mặt.
- Em đi lễ đây nên biết rồi giới thiệu cho Thi phải không? – Mình hỏi bạn gái ấy.
- Thưa cha không ạ. Con là người bên lương. Đây cũng là lần đầu tiên con đến đây. Con biết nơi này có lễ vì nghe người khác nói a. – Bạn gái trả lời.
- Ồ. Hay thiệt! – Mình tặc lưởi. – Người bên lương chỉ cho người Công giáo nơi đi lễ. Rồi cả hai cùng rủ nhau đi. Đúng là một chuyện vui.
- Vâng, hôm nay có khoảng 5 bạn bên lương đi lễ đó cha ạ. – Một bạn khác cho hay.
- Tuyệt vời quá.
Sau lễ mọi người ăn cháo do một người giáo dân Việt Kiều Thái nấu. Người giáo dân này nghe nói là từ rất nhiều năm rồi không đi lễ vì bất mãn về chuyện gì đó liên quan đến nhà thờ. Nhưng giờ đây nghe nói có lễ Việt Nam lại đến đi lễ và hôm qua còn xin lễ cầu cho linh hồn của người thân nữa. Bà ta nói chuyện với mình bằng tiếng Việt, cũng như nhiều người Việt Kiều khác ở giáo xứ này.
Ngoài ra có cô Thảo cũng đến tặng cho mình một gói thịt kho để đem về ăn cơm. Cô còn gởi cho mình một nải chuối sứ rất ngon, một thùng bánh ngọt, và mấy trái ‘trứng gà’. Đây là một trái cây mà thời còn nhỏ mình thấy trong vườn nhà hàng xóm có trồng. Nhưng bây giờ ở Việt Nam không thấy ai ăn nữa. Nhưng ở Thái Lan thì thỉnh thoảng vẫn thấy có người ăn trái cây này. Khi chín, bên trong vàng như trái hồng và ăn bở như lòng đỏ trứng gà.
Vì lễ xong đã trể nên mình về nghĩ lại ở nhà dành cho các cha trong giáo phận. Sáng nay, cha John chở mình qua nhà thờ chánh tòa gặp cha Gowit để lấy một số đồ cần thiết tại đây. Sau đó, hai chị Noi và Koi đến chở mình đi ăn sáng ở một quán ăn gần tiệm bánh của chị Khek.
Chị Khek thấy mình đi ngang thì gọi mình vào để tặng một số đồ cho mình và cho những trẻ mồ côi ở trung tâm. Chị cho mình một bao đồ chơi, rồi mấy bao bánh ngọt. Chị lại tặng cho mình một máy nướng bánh mì và hộp đồ nghề như kềm búa.
Mình biết chị Khek khi còn ở Udon Thani, và đã từng đến nhà chị đọc kinh hai lần. Chị là một người rất thương các cha và thường xuyên giúp đỡ cho nhà thờ. Mỗi lần đi đọc kinh ở nhà chị xong mình cũng nhận được mấy gói đồ ăn từ tiệm của chị để mang về. Chị Khek cũng là một người Thái gốc Việt.
10h30 thì mình trở lại nhà nghỉ của các cha để lấy hành lý ra về. Cha John đã kêu người đưa mình về vì ngài không muốn mình phải đi xe đò với nhiều đồ đạc như thế. Cha John còn đi theo trên xe tiễn mình đến Nong Bua Lamphu nữa. Mình thật cảm động vì ngài sức khỏe rất yếu và bị bệnh đau lưng. Thế mà ngài lại chịu khó tiễn mình một chặng đường gần 50 cây số.
Mình đi Udon Thani lần này như là một người nhà quê lên phố. Khi trở về nhà thì tay xách tay bưng với những món đồ đem từ thánh phố trở về. Trong lòng cảm thấy thật vui với những tình cảm mà mình đã nhận được từ những người giáo dân ở Udon Thani. Và mình đặc biệt hạnh phúc khi mình đã tạo cho những bạn trẻ Việt Nam có niềm vui vì được tham dự thánh lễ bằng tiếng Việt của mình.
Nong Bua Lamphu, ngày 28.4.2008
Thánh lễ diễn ra trong ngôi nhà thờ nhỏ bé của cha John. Mình chủ tế và cha John đồng tế. Thánh lễ tối qua có nhiều khuôn mặt mới. Một bạn tên Thi nói với mình:
- Đây là lần đầu tiên con đi lễ ở đây.
- Vậy hả. Sao lâu nay không đi lễ? – Mình hỏi.
- Dạ tại vì con không biết nơi này. – Thi trả lời.
- Nhà em ở đâu?
- Thưa cha gần đây thôi.
- Vậy ai giới thiệu cho biết nơi này?
Thi chỉ một bạn gái đang ngồi trước mặt.
- Em đi lễ đây nên biết rồi giới thiệu cho Thi phải không? – Mình hỏi bạn gái ấy.
- Thưa cha không ạ. Con là người bên lương. Đây cũng là lần đầu tiên con đến đây. Con biết nơi này có lễ vì nghe người khác nói a. – Bạn gái trả lời.
- Ồ. Hay thiệt! – Mình tặc lưởi. – Người bên lương chỉ cho người Công giáo nơi đi lễ. Rồi cả hai cùng rủ nhau đi. Đúng là một chuyện vui.
- Vâng, hôm nay có khoảng 5 bạn bên lương đi lễ đó cha ạ. – Một bạn khác cho hay.
- Tuyệt vời quá.
Sau lễ mọi người ăn cháo do một người giáo dân Việt Kiều Thái nấu. Người giáo dân này nghe nói là từ rất nhiều năm rồi không đi lễ vì bất mãn về chuyện gì đó liên quan đến nhà thờ. Nhưng giờ đây nghe nói có lễ Việt Nam lại đến đi lễ và hôm qua còn xin lễ cầu cho linh hồn của người thân nữa. Bà ta nói chuyện với mình bằng tiếng Việt, cũng như nhiều người Việt Kiều khác ở giáo xứ này.
Ngoài ra có cô Thảo cũng đến tặng cho mình một gói thịt kho để đem về ăn cơm. Cô còn gởi cho mình một nải chuối sứ rất ngon, một thùng bánh ngọt, và mấy trái ‘trứng gà’. Đây là một trái cây mà thời còn nhỏ mình thấy trong vườn nhà hàng xóm có trồng. Nhưng bây giờ ở Việt Nam không thấy ai ăn nữa. Nhưng ở Thái Lan thì thỉnh thoảng vẫn thấy có người ăn trái cây này. Khi chín, bên trong vàng như trái hồng và ăn bở như lòng đỏ trứng gà.
Vì lễ xong đã trể nên mình về nghĩ lại ở nhà dành cho các cha trong giáo phận. Sáng nay, cha John chở mình qua nhà thờ chánh tòa gặp cha Gowit để lấy một số đồ cần thiết tại đây. Sau đó, hai chị Noi và Koi đến chở mình đi ăn sáng ở một quán ăn gần tiệm bánh của chị Khek.
Chị Khek thấy mình đi ngang thì gọi mình vào để tặng một số đồ cho mình và cho những trẻ mồ côi ở trung tâm. Chị cho mình một bao đồ chơi, rồi mấy bao bánh ngọt. Chị lại tặng cho mình một máy nướng bánh mì và hộp đồ nghề như kềm búa.
Mình biết chị Khek khi còn ở Udon Thani, và đã từng đến nhà chị đọc kinh hai lần. Chị là một người rất thương các cha và thường xuyên giúp đỡ cho nhà thờ. Mỗi lần đi đọc kinh ở nhà chị xong mình cũng nhận được mấy gói đồ ăn từ tiệm của chị để mang về. Chị Khek cũng là một người Thái gốc Việt.
10h30 thì mình trở lại nhà nghỉ của các cha để lấy hành lý ra về. Cha John đã kêu người đưa mình về vì ngài không muốn mình phải đi xe đò với nhiều đồ đạc như thế. Cha John còn đi theo trên xe tiễn mình đến Nong Bua Lamphu nữa. Mình thật cảm động vì ngài sức khỏe rất yếu và bị bệnh đau lưng. Thế mà ngài lại chịu khó tiễn mình một chặng đường gần 50 cây số.
Mình đi Udon Thani lần này như là một người nhà quê lên phố. Khi trở về nhà thì tay xách tay bưng với những món đồ đem từ thánh phố trở về. Trong lòng cảm thấy thật vui với những tình cảm mà mình đã nhận được từ những người giáo dân ở Udon Thani. Và mình đặc biệt hạnh phúc khi mình đã tạo cho những bạn trẻ Việt Nam có niềm vui vì được tham dự thánh lễ bằng tiếng Việt của mình.
Nong Bua Lamphu, ngày 28.4.2008