Đi đây đi đó


Người ta nói cuộc đời là một chuyến đi. Dường như trong lúc này hơn bao giờ hết mình cảm nhận về sự thật trong câu nói này, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Từ đầu tháng 5 đến giờ, mình dường như “đứng ngồi không yên” với những chuyến đi công tác, mục vụ, thăm viếng… Trở lại Thái Lan được ít ngày thì đón tiếp người thân quen từ Mỹ qua du lịch Bangkok. Cuối tuần này mình lại tiếp tục khăn gói lên đường đi Úc để họp hành việc hội dòng. Và cứ thế  thời gian này mình chỉ mặc áo quần lấy ra từ va li. Sau khi giặt là xong thì cũng không treo lên mà gấp lại bỏ vào trong va li để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. 

Có bạn trẻ nói cuộc sống của cha thật là thú vị vì được đi nhiều nơi và làm được nhiều điều. Thì cũng thú vị thật. Đi qua Lào được ăn thịt trâu. Đi Hà Tĩnh được xem người ta làm mùa (nhìn họ làm mùa vui hơn tự mình làm mùa). Đi Úc thời gian này thời tiết đang giữa mùa đông nên được mặc áo ấm như diễn viên phim Hàn Quốc. Nhưng cứ “chạy show” như thế này thì cũng có cái bất tiện. Người ta nói an cư mới lạc nghiệp. Cứ đi lung tung thì không bao giờ ổn định để làm được cái gì liên tục và lâu dài. Mình thì không có cái nghiệp như người khác. Nói cho cùng thì việc đi đây đi đó chính là một phần của cái nghiệp của mình. Mà cái nghiệp của nhà truyền giáo thì có lẽ không đi đôi với sự an cư. Dù sao đi nữa thì từ khi bước vào đời sống tu trì đến giờ thì mình cũng đã chuyển chỗ ở mười mấy lần trên 4 quốc gia nên mình cũng chẳng mong mỏi là sẽ an cư. Nhưng phải có ở một chỗ thì mới có được những sinh hoạt theo thời khóa biểu cố định, ví dụ như giờ ăn, giờ nghỉ, giờ tập thể dục. Mình cũng có một cái nghiệp quan trọng trong lúc này là việc học tập nên phải ở một nơi mới có thể đọc sách, viết bài nghiên cứu và hoàn tất luận án được.

Trên thực tế đi đây đi đó rất thú vị. Được gặp nhiều người, được thấy nhiều điều mới lạ, được học hỏi thêm những thứ mới. Trong cuộc sống phải có những trãi nghiệm như thế thì mới giúp cho mình mở mang tầm nhìn để suy nghĩ và nhìn nhận những gì chung quanh một cách đúng đắn hơn. Nhưng nghĩ cũng tội nghiệp cho cái bao tử vô tội của mình. Thời gian này chắc nó liên tục thắc mắc tại sao chủ nhân của nó ăn uống kiểu gì mà chẳng ra hệ thống gì cả.

Bangkok, ngày 12.6.2015

No comments: