Thế
là những ngày ở Úc cũng sắp sửa kết thúc. Tối nay mình sẽ đi tham dự lễ phong
chức linh mục của thầy sáu Bùi Thiên Hiền và sáng mai sẽ ra sân bay trở về đất
Thái để tiếp tục những công việc đang chờ đợi mình. Mười ngày ở đây tuy không
dài nhưng vô cùng ý nghĩa, không chỉ đối với đời sống tu trì là một nhà truyền
giáo Ngôi Lời khi tham dự tu nghị và đóng góp những ý kiến cho đường hướng phục
vụ của hội dòng trong tương lai, mà cũng là một dịp đặc biệt để nối kết tình anh
em, bằng hữu trong hội dòng. Sau khi những cuộc họp đã kết thúc thì đó cũng là
lúc các thành viên được trò chuyện và thư giãn với nhau thật vui vẻ. Đối với những
anh em người Việt Nam thì còn có những bữa ăn chung với nhau tại gia đình của
giáo dân người Việt thân quen. Trong những bữa ăn đó luôn tràn ngập tiếng cười
với những câu chuyện hài hước và dí dỏm mà các cha kể cho nhau nghe. Dĩ nhiên
là còn có những món ăn ngon để kích thích bao tử của mỗi người nữa.
Mình
thấy đi đâu mà có giáo dân Việt Nam thì ở đó luôn có sự hiếu khách và đón tiếp
thật nồng hậu. Người Việt thích mời khách, đặc biệt là các cha đến nhà, đến để
biết nhà và biết mọi người trong gia đình, đến để có không gian thoải mái và ấm
cúng để trò chuyện, đến để đãi những món ăn ngon mà tự tay chủ nhà chế biến. Đây
là một thứ tinh thần mà không phải lúc nào cũng dễ tìm kiếm trong mối tương
quan với những người giáo dân thuộc sắc tộc khác cho dù là Tây phương hay Đông
phương. Một điều là cho dù người Việt có ở quê nhà, hay sinh sống ở Mỹ, ở Úc,
hoặc ở Thái Lan, thì bản sắc này dường như luôn được duy trì và thể hiện trong
lối sống và cách giao tiếp. Đó chính là điểm chung của con người Việt Nam, của
giáo dân Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới.
Marsfield,
Úc, ngày 24.6.2015