Nhìn lại một quãng đường (2009)


 
Một ngày nọ tôi đang nghỉ trưa thì bổng nhận được một cuộc điện thoại từ một người phụ nữ tên Mèm. Cô ta muốn đến gặp tôi và ngõ ý cộng tác vào những công việc mục vụ của giáo xứ. Tôi hẹn gặp cô tại nhà thờ. Hóa ra cô ta là một tu xuất, có kinh nghiệm dạy giáo lý cho trẻ em, biết đánh đàn và hát. Cô Mèm mới dọn về ở Nong Bua Lamphu không lâu và giờ đây muốn giúp cho việc nhà thờ. Nếu đây không phải là hành động của Chúa thì tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Với sự cộng tác của cô Mèm, việc mục vụ trong giáo xứ thêm khởi sắc. Bọn con nít cũng như giới trẻ được học giáo lý. Nhờ có một doanh nhân ở Bangkok cúng cho cây đàn electone nên trong Thánh lễ không còn phải dùng mấy cái đĩa CD nữa. Có tiếng đàn đi cùng tiếng hát, không khí trong nhà thờ sống động hẳn lên. Một số bạn trẻ còn có cơ hội để học đàn nữa. Sinh hoạt giới trẻ cả người Thái lẫn người Việt trở nên một trong những mục vụ quan trọng chiếm nhiều thời gian và công sức của tôi. Tôi tìm nhiều cách để thu hút giới trẻ và tạo cho giới trẻ cảm giác vui vẻ khi đến nhà thờ và sinh hoạt với nhau, cũng như xây dựng tinh thần bác ái trong giới trẻ bằng những sinh hoạt thiện nguyện như đi thăm và làm vệ sinh nhà cửa cho những người gia neo đơn trong các xóm làng.

Nhóm giới trẻ rất hòa đồng với nhau, mặc dầu trong nhóm rất đa dạng – có cả người Thái lẫn người Việt, có cả các em bị nhiễm HIV cũng như các em không bị nhiễm. Nhưng sự chấp nhận và đón nhận nhau đã làm cho mọi người vượt qua tất cả các rào cản để đến với nhau, không ngần ngại vui đùa với nhau, chọc ghẹo nhau, hoặc ngồi chung bàn ăn với nhau. Tôi thấy mình như một nhịp cầu để nối những mảnh đời lại với nhau để cho mọi người thấy sự đa dạng và phong phú của gia đình nhân loại được liên kết trong tinh thần yêu thương và chia sẻ. Mục vụ cho giới trẻ và thiếu nhi đã giúp cho tôi nhận ra sứ mệnh của mình một cách rõ rệt hơn. Người truyền giáo luôn phải là cầu nối giữa con người với con người và giữa con người với Thiên Chúa. Niềm hạnh phúc của tôi là nhìn thấy những con người rất khác nhau có thể xích lại với nhau và đón nhận nhau bằng tình tương thân tương ái. Như thế tôi đã bắt đầu làm điều mà tôi đã mong muốn từ những ngày đầu tiên trong đời sống linh mục của tôi, đó là trở nên khí cụ bình an của Chúa, để rồi trong tôi và qua tôi, danh Chúa càng ngày càng rạng ngời hơn.

No comments: