Với phép của bề trên, tôi đã kết thúc chương trình học tiếng Thái sớm hơn dự định nửa năm vì tôi nóng lòng thử chân mình trên cánh đồng truyền giáo. Lối sống ở thủ đô Bangkok vui nhộn và hiện đại, nhưng tôi lại nhiều khi cảm thấy trống trãi. Bạn bè không có nhiều, không có nơi cho mình dâng Thánh lễ với giáo dân thường xuyên; và mặc dầu các cha tại DCCT nơi mình đang ở nhờ vô cùng nồng hậu và vui vẻ, nhưng tôi vẫn thấy thiếu một chút gì đó vì không được sống trong cộng đoàn của dòng mình.
Thế là đầu năm 2008, tôi thu xếp đồ đạc lên đường đến vùng đông bắc Thái Lan. Ở đây tôi được bổ nhiệm phục vụ tại nhà thờ Tổng Lãnh Thiên Thần Micae ở tỉnh Nong Bua Lamphu, nơi có các thầy SVD và các seour dòng Mẹ Têrêxa đang phục vụ những anh chị em bị nhiễm HIV/AIDS. Công việc này trở nên một phần trong công việc mục vụ của tôi. Nhưng ngoài ra tôi phải bắt đầu tìm cách để xây dựng một cộng đoàn Công giáo tại đây, nơi mà lúc đó chỉ có leo teo vài gia đình đi lễ ngày Chúa Nhật. Trong cộng đoàn không có hội đồng mục vụ, không có người dạy giáo lý, không có các em giúp lễ, không có đàn phục vụ trong Thánh lễ, và nếu có đàn thì cũng không có ai để chơi. Việc hát trong Thánh lễ là mở đĩa CD có nhạc đệm và hát theo. Thánh lễ thật nhạt nhẻo. Trong nhà thờ chẳng có bao nhiêu hàng ghế mà chỗ trống vẫn còn nhiều. Thế nhưng tôi cũng phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới soạn được một bài giảng cho Lễ ngày Chúa Nhật. Tôi bỏ ra một ngày để đọc và suy niệm Lời Chúa, ngày thứ hai để viết bài giảng ra trên giấy bằng tiếng Thái, ngày thứ ba đánh máy bài giảng trên máy vi tính, ngày thứ tư để chỉnh sửa từ ngữ và văn phạm, ngày thứ năm và sáu là tập đọc và giảng cho trôi chảy trong thánh lễ.
Mọi sự đều bắt đầu như thế đó. Những ngày đầu tiên ấy không hề dễ dàng chút nào. Cô đơn có, buồn chán có, bị hiểu lầm có. Nhưng tôi tự động viên bản thân rằng: truyền giáo mà không hy sinh và khó khăn thì không phải là truyền giáo. Vì thế tôi đã phấn đấu và tìm cách làm những gì tôi có thể để chứng mình rằng Chúa đã sai tôi đến vùng đất này là có lý do chứ không phải là một điều vô nghĩa.
No comments:
Post a Comment