Sáng nay vừa lái xe ra khỏi nhà để đi dạy ở tiểu chủng viện tại tỉnh Udon Thani chưa được 10 phút thì nhận được cuộc điện thoại từ cô Fốn. Cô Fốn hỏi: - Cha đang ở đâu?
- Tôi đang trên đường đi Udon Thani.
- Cha ơi, tình trạng của anh Uthai ở bệnh viện đang trầm trọng.
- Trầm trọng như thế nào?
- Bác sĩ nói có lẽ cũng không qua nỗi.
- Đến chiều nay có được không?
- Có lẽ không được.
- Vậy thì để tôi quay lại bệnh viện rồi sau đó tôi đi dạy cũng được.
- Vâng.
Sau khi cúp điện thoại, mình quay xe về hướng bệnh viện tỉnh Nong Bua Lamphu. Khi bước vào căn phòng tập thể dành cho hàng chục bệnh nhân thì gặp bà M. vợ của anh Uthai. Bác sĩ đang giải thích cho bà về tình hình của anh ta và bảo bà hãy quyết định có nên hô hấp cho anh hay không. Mới đầu bà M. nói là muốn hô hấp nhưng sau đó, nghe bác sĩ nói là vì não anh không còn hoạt động nữa, nên hô hấp rồi thì phải đeo ống và cũng không tĩnh dậy được thì bà đổi ý.
Mình nhìn vào máy đo nhịp tim thấy chỉ còn 36. Khi mới vào thì nhịp tim là 40. Mình muốn đọc kinh cầu cho anh Uthai nhưng phát hiện ra mình không có chuổi tràn hạt trong tay nên chạy ra bãi đậu xe để lấy. Khi trở lại phòng bệnh sau vài phút thì thấy chiếc màn màu xanh dương xung quanh giường của anh Uthai đã kéo lại. Máy đo nhịp tim của anh bây giờ hiện lên con số 0. Anh đã tắt thở sau một thời gian dài chiến đấu với căn bệnh AIDS.
Mình ở lại với bà M. để an ủi bà và người thân của anh Uthai cho đến hơn 9h sáng thì lên đường đến Udon Thani để dạy học. Vì hôm nay là buổi dạy cuối cùng trước khi các chủng sinh nghỉ hè nên mình không muốn hủy bỏ giờ dạy. Buổi học đáng ra bắt đầu lúc 8h sáng đã bị đình trể đến hai giờ đồng hồ.
Đến 12h trưa thì học xong và mình chúc các chủng sinh một kỳ nghỉ vui vẻ, cũng như thành công trong năm tới khi các em sẽ chuyển lên đại chủng viện. Một chủng sinh đại diện cho lớp đứng lên cám ơn và nói rằng rất thích khi được học tiếng Anh với mình cũng như ước gì được học nhiều hơn.
Khi rời khỏi tiểu chủng viện, mặc dầu trong bụng đã đói nhiều vì ăn chay, nhưng mình phải lật đật chạy đến bệnh viện tại Udon để khám sức khỏe để làm thủ tục cho việc gia hạn bằng lái xe. Cầm được tờ giấy trong tay rồi thì chạy về văn phòng giáo phận để gặp cô Fốn và lấy thêm những giấy tờ cần thiết khác. Nghĩ là sẽ được việc khi bước vào cơ quan giao thông để làm thủ tục. Nhưng hóa ra sự việc không đơn giản. Anh cán bộ ngồi sau quầy nhận hồ sơ, xem qua, rồi lại phán: - Nếu anh muốn làm lại bằng lái hôm nay thì anh sẽ phải thi lại và chúng tôi chỉ có thể cấp cho anh bằng lái một năm. Nhưng nếu anh đến ngày mai để gia hạn, vì bằng của anh hết hạn vào ngày mai, thì anh không phải thi lại, và chúng tôi sẽ cấp cho anh bằng lái 5 năm.
Hóa ra gia hạn bằng lái phải gia hạn vào đúng ngày hết hạn, không được trước dù chỉ một ngày. Với tâm trạng thất vọng, mình ôm đống giấy tờ ra về đợi ngày mai quay lại làm thủ tục gia hạn bằng lái. Chỉ mong ngày mai cán bộ sẽ không phán điều gì đó khiến cho mình bị treo giò vì bằng cũ đã hết hạn mà bằng mới thì chưa làm xong.
Chiều về làm lễ tro xong, mình chạy ra chợ đêm mua thức ăn về nhà ăn. Mình đi chung với một bạn trẻ trong giáo xứ. Nhiều người nhìn chăm vào mặt mình vì họ thấy vết tro trên trán của mình. Chắn chắn họ không hiểu tại sao có vết đen trên trán. Ở đây ai cũng theo Phật giáo. Ít ai hiểu rằng Kitô giáo là gì, nói gì đến chuyện hiểu về Mùa Chay hoặc Lễ Tro. Mình cứ thản nhiên đi đến hàng bán gỏi đu đủ, quầy bán trứng gà, rồi hàng bán rau xanh. Nhiều người nhìn mình nhưng không ai hỏi. Em Tèng đi chung với mình nói: - Ước gì họ hỏi chúng ta để chúng ta có cơ hội trả lời cho họ hiểu về ý nghĩa của vết tro trên trán của chúng ta.
Bây giờ đã khuya. Một ngày dài đã trôi qua với nhiều sinh hoạt. Mình khá mệt. Thời tiết lại nóng bức. Hôm nay nhiệt độ lên đến 37*C. Đi ngoài trời ban ngày như bị lửa đốt. Ngày mai anh Uthai sẽ được hỏa táng. Những con vi trùng HIV sẽ không còn trong người anh nữa. Linh hồn anh đã được thoát ra khỏi thân xác tàn tạ. Linh hồn ấy giờ đi về đâu chỉ có Chúa mới biết. Mặc dầu anh không theo đạo Công giáo, mình vẫn cầu xin cho anh được đón nhận vào bàn tay yêu thương và tha thứ của Ngài.
Nong Bua Lamphu, ngày 25.2.2009