Showing posts with label chia sẻ. Show all posts
Showing posts with label chia sẻ. Show all posts

Chuyện còn lại trong vụ tai nạn

Trong vụ tai nạn ngày 2 tháng 6, ngòai cha Giacobe và các bạn trẻ Việt Nam còn có thêm một nạn nhân đò là anh tài xế người Thái ở tuổi ngoài 30. Vào thời điểm xảy ra tai nạn, anh đã có vợ và có một con. Vợ anh cũng đang mang thai người con thứ hai. Theo như lời kể của một bạn trẻ Việt Nam đã từng làm việc với anh thì anh tài xế là một người điển trai, tính tình hiền lành, không rượu chè, không hút thuốc. Anh luôn luôn nói chuyện lịch sự và vui vẻ với khách trên xe.
Cách đây vài ngày, mình gọi cho vợ của anh là cô La-ong. Lý do mình gọi cho cô ta là vì trong quỹ Hiệp Hội có một số tiền đã trích ra để giúp cho cô là thân nhân của nạn nhân trong sự cố tai nạn. Cô La-ong rất biết ơn sự giúp đỡ của Hiệp Hội đối với gia đình cô. Cô La-ong cho hay, sau vụ tai nạn xảy ra do quá căng thẳng và buồn sầu nên cô đã bị xẩy thai. Vì bây giờ đơn phương độc mã nên đứa con còn lại cũng đã đưa về miền nam Thái Lan để cho chị gái chăm sóc. Còn cô La-ong tiếp tục ở Bangkok để mưu sinh. Vào ngày thứ bảy vừa qua, sau khi mình chuyển tiền hỗ trợ cho cô, thì cô đã gọi điện thoại lại để cảm ơn. Và cô cũng cho hay là mới trưa hôm đó, cô đã mất đi người mẹ ruột của mình do bệnh tật.
Thế là cô La-ong, chỉ nội trong vòng chưa đây 3 tháng, đã mất đi người chồng, người con, và người mẹ của mình. Trong thời gian vừa qua, chúng ta đã cầu nguyện nhiều cho cha Giacobe, các bạn trẻ bị thiệt mang trong vụ tai nạn, cũng như gia đình của họ. Nhưng có lẽ chúng ta đã phần nào lãng quên anh tài xế và người vợ góa một con của anh ta. Họ cũng là những nạn nhân đáng thương trong vụ tai nạn thảm khốc này. Nỗi khổ của cô La-ong cũng không kém nỗi khổ của gia đình các nạn nhân khác. Ở đây có một người vợ trẻ đã mất chồng, và có một đứa trẻ cũng đã mất cha. Cuôc sống của hai mẹ con từ nay sẽ khó khăn và vất vả hơn. Thiết nghĩ những lời cầu nguyện bình an và chia sẻ cũng nên hướng về gia đình nhỏ bé này để họ có thể vượt qua nỗi khổ tâm vì sự mất mát quá lớn lao.
Bangkok, ngày 25.8.2014

Bình thản



Thế là đã bước qua một tháng mới. Tháng 7 xem ra đi qua nhanh hơn tháng 6. Trở lại với việc nghiên cứu, ngày ngày đọc sách về triết lý nhà Phật vừa giúp cho mình có thêm kiến thức mà cũng giúp cho mình ngộ ra một số điều trong cách sống và tôi luyện bản thân. Mỗi sáng mình đi dạy học. Mình dạy lớp tiếng Thái cho sinh viên đến từ trường đại học Loyola ở Hoa Kỳ. Nghĩ cũng buồn cười. Người Việt dạy tiếng Thái cho người Mỹ. Nhưng thế giới thời nay là thế. Không còn mấy điều chỉ trắng với đen. Người ta ngày càng thấy nhiều màu xám trong cuộc sống. Sự thiếu rõ ràng và bất ngờ đôi khi làm cho người ta hoang mang, nhưng cũng có thể mang lại sự thú vị trong cuộc sống nếu biết nhìn về nó cách tích cực. Với một cái nhìn đúng đắn ta có thể vượt qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Với một chút điềm tỉnh ta có thể loại bỏ rất nhiều bức xúc và ức chế trong lòng. Nghĩ cho cùng thì không có lời chỉ trích nào quá nặng đến nỗi ta phải tự ái mà mất đi bình tĩnh. Không có sự mất mát nào quá khủng khiếp mà ta không thể nào vực lên được. Và cũng không có hoàn cảnh nào quá bi đát mà ta không thể tìm thấy một chút niềm vui trong cuộc sống. Đối với mình điều quan trọng hơn hết là tìm cho được sự quân bình và ung dung trong cuộc sống. Con người thì thường khi yếu đuối. Mình dễ bị kích động khi cảm thấy bị xúc phạm, dễ buồn sầu khi đương đầu với sự mất mát, và dễ hoài nghi khi chứng kiến quá nhiều lừa lộc trong cuộc sống. Nhưng nếu ta có thể vượt qua những yếu đuối đó thì cuộc sống sẽ chất chứa sự thanh bình cho dù xung quanh có diễn ra nhiều cơn giống tố.

Bangkok, ngày 1.8.2014


Chuông gió


Ngoài ban công phòng trọ của mình có treo một bộ chuông gió bằng đồng mà một người Thái đã tặng cho mình cách đây không lâu. Có tất cả là 6 cái chuông cùng cỡ vây quay hai viên đá thạch. Mỗi khi có gió đến những cái chuông chạm vào viên đá thạch tạo nên một âm thanh thanh thoát rất dễ chịu. Khi ngồi trong phòng do bị cách âm bởi cánh cửa kiếng nên tiếng chuông không lớn, chỉ nghe được thoang thoảng mỗi khi bị rung. Nếu mình không chú ý lắng nghe thì nhiều lúc tiếng chuông cũng chỉ hòa vào những thứ âm thanh khác rồi lặng đi trong không gian. Nhưng cũng có những lúc tiếng chuông đánh vào tai rất êm dịu, nhẹ nhàng. Có khi ngồi đọc sách hoặc làm việc trên máy vi tính một mình trong căn phòng trọ, nghe được tiếng chuông làm cho mình có cảm giác như mình đang trú ẩn ở một chốn thật xa xôi và bình yên, chứ không phải là đang ở giữa lòng một thành phố sầm uất đầy xe cộ và khói bụi ngột ngạt như Bangkok.

Sáng nay, mình bước ra ban công, ngắm nhìn bộ chuông gió treo lơ lửng trước bức phông toàn cảnh thành phố thủ đô. Mình đưa tay đẩy một chiếc chuông cho nó chạm vào viên đá thạch. Âm thanh trong trẻo phát ra từ sự va chạm đó. Rất bình yên và êm dịu. Mình chợt ngộ ra đâu phải cái va chạm nào trong cuộc sống cũng phải tạo nên sự khó chịu, tổn thương và đau đớn. Có những cái va chạm mà kết quả là những điều vô cùng tốt đẹp và giá trị. Nó có thể mang lại cho cuộc sống niềm vui, sự hạnh phúc, sự an bình. Bộ chuông gió treo trên ban công của mình còn biết dùng năng lực của gió để tạo nên một thứ âm thanh thật tuyệt vời. Có lẽ con người cũng nên học hỏi để  làm cho những cái va chạm với nhau không phải là những lần hủy hoại tính mạng của nhau mà là những dịp gặp gỡ, là những cơ hội để trao đổi, và là sự cộng tác để tạo nên những thứ tốt đẹp và tích cực cho cuộc sống của mình và cho những người xung quanh.

Bangkok, ngày 16.5.2014