Theo quy luật của nhà dòng, cứ ba năm tôi được về thăm gia đình một lần. Lần này cũng thế, tôi thu xếp công việc của tôi để có một khoảng thời gian thuận tiện để thực hiện chuyến về thăm gia đình của tôi. Mọi người trong gia đình của tôi đều ở Mỹ. Gia đình của tôi là ai? Là ba mẹ, là các anh chị trong đó có cả dâu lẫn rể, và có các cháu.
Tôi về tới nhà một chiều giữa tháng hai khi thời tiết đã vào
xuân rất mát mẻ, khác hẳn với cái khí hậu nóng nực và oi bức ở Thái Lan. Bước
ra khỏi sân bay, anh trai của tôi tới đón về nhà ba mẹ. Ở nhà mẹ và chị của tôi
đã chuẩn bị một nồi bún bò để cho tôi ăn.
Ba mẹ tôi thấy tôi về, chúng tôi chào nhau bằng cái ôm nhẹ
nhàng đơn giản. Chúng tôi thường không thể hiện những cử chỉ quá mức mặc dầu
trong lòng cả tôi và ba mẹ đều rất vô cùng hạnh phúc khi được đoàn tụ. Nhưng
gia đình của tôi có lẽ như vậy. Cách thể hiện tình cảm luôn rất được tiết chế.
Tôi liếc nhìn gương mặt mẹ tôi. Ba năm gặp lại, mẹ tôi nhìn
già hơn. Tôi không bất ngờ với điều đó vì chỉ cách đây không lâu, bác sĩ phát
hiện mẹ tôi bị ung thư phổi và hiện đang uống thuốc điều trị. Uống thuốc ung
thư thì có đủ thứ tác dụng phụ làm cho mẹ tôi rất đau đớn. Bác sĩ phải giảm liều
thuốc xuống một nửa mẹ tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Mắc bệnh cộng với tác dụng của thuốc tây mà
ăn ngủ không ngon, mẹ tôi nhìn gầy đi nhiều, mí mắt xụp xuống theo độ tuổi già.
Nhưng mẹ tôi vẫn tươi cười, vui vẻ không chỉ trước mặt tôi mà mọi người. Ai nói
chuyện với mẹ trên điện thoại cũng cứ tưởng rằng mẹ khỏe mạnh lắm vì giọng nói
trong trẻo rang rảng như có đầy sức sống. Nhưng mẹ tôi đã già yếu rồi – già yếu
theo năm tháng của cuộc đời, già yếu theo những căn bệnh mà mẹ đã phải trải qua
không chỉ bây giờ mà từ mấy chục năm qua.
Nhìn ba mẹ tôi thấy trong lòng tự nhiên trùng xuống, đặc biệt
khi hai người ở trong căn nhà to nhưng trống vắng. Ba ngủ lầu trên. Mẹ ngủ lầu
dưới. Thiết nghĩ hết năm này qua năm khác, hai bóng người già đi lại trong căn
nhà hiu quạnh biết bao. Nhà to và khang trang, nhưng sao yên lặng quá. Có lẽ
tôi quen với môi trường sống nhộn nhịp và sôi động ở thành phố Bangkok nên về
nhà thấy mọi thứ càng yên lặng hơn.Thỉnh thoảng có những dịp lễ lớn như Phục Sinh, Giáng Sinh, sinh nhật, v.v. có con cháu quay quần, trong nhà tràn ngập tiếng nói tiếng cười. Nhưng một năm có 365 ngày thì những buổi tiệc linh đình đó tính ra cũng chẳng là bao.
Tôi chợt nghĩ nhà yên lặng như vậy có lẽ mỗi khi tôi gọi điện
thoại về, tiếng nói vui tươi của mẹ cất lên khi nhận được cuộc điện thoại của đứa
con ở phương xa chắc vang dội hẳn lên. Mỗi
lần nhận điện thoại của tôi, mẹ hay nói “Mẹ có linh tính là hôm nay con gọi. Vừa
mới nghĩ tới con là nhận được điện thoại liền.”
Tôi nói với mẹ, “Mẹ có linh tính hay thật đó.” Nhưng trong bụng
thì thầm nghĩ mẹ tôi mà khi nào chẳng nhớ tới con cái. Nhớ hoài vậy đó. Cho nên lần nào
mà con gọi tới thì chả phải vừa mới nghĩ tới thì gọi. Dường như càng già thì
càng nhớ tới con cháu nhiều hơn. Nhớ. Thương. Lo lắng. Mỗi lần nói chuyện với
tôi mẹ kể cho tôi nghe về chuyện gia đình. Mẹ tôi nhắc nhở tôi cầu nguyện cho những người
trong gia đình đang gặp phải khó khăn—trong công việc, trong sức khỏe, hay
trong đời sống cá nhân. Mẹ không kể nhiều chuyện buồn vì mẹ không muốn tôi phải
bận tâm để tập trung phục vụ Giáo hội cho tốt đẹp. Có khi mẹ bảo mẹ kể cho con
nghe nhưng ba không muốn mẹ kể vì ba không muốn con phải lo lắng.
Mẹ luôn cố gắng mang thái độ tích cực cho dù trong cuộc sống
không phải điều gì cũng tốt đẹp. Lần cuối cùng mẹ đi xem kết quả thử máu để
theo dõi tình hình bệnh ung thu, tôi đi theo mẹ để giúp thông dịch. Bình thường
chị gái của tôi làm công việc này, nhưng hôm đó chị không khỏe nên tôi đi thế.
Vào trong phòng bác sĩ, tôi lén chụp hình của mẹ để làm kỷ niệm. Một tấm hình
làm tôi chạnh lòng là khi cô y tá đo áp huyết của mẹ thì mẹ lại nở nhẹ nụ cười
trên môi. Đáng ra mẹ phải băn khoăn lo lắng, mà có lẽ cũng lo lắng thật. Nhưng
mẹ lại không tỏ lộ điều đó. Mẹ vẫn tươi cười khi đang được khám.
Mẹ còn cười hơn nữa khi bác sĩ cho biết tình trạng ung thư
có phần tiến triễn tốt đẹp. Mình thầm nghĩ ước gì mỗi lần tới xem kết quả xét
nghiệm máu thì mẹ luôn được cười như thế. Cười vì biết rằng bệnh tình tốt hơn.
Cười vì biết rằng còn thêm thời gian để nhìn thấy con cháu lớn lên, thành đạt
trong cuộc sống. Cười vì biết rằng còn mẹ là còn một cột trụ trong gia đình để
đưa con cái lại gần với nhau, yêu thương và đùm bọc nhau.
Chắc chắn một ngày nào đó mẹ sẽ không còn cười được nữa.
Không cười được vì bị bệnh ung thư hành hạ. Không cười được vì cơn đau quá tột
cùng mà chỉ có ai đã từng trải qua bệnh ung thu mới cảm nhận được. Mẹ có chia sẻ
với tôi rằng mẹ cầu nguyện nói với Chúa rằng, mẹ chấp nhận căn bệnh, chỉ xin
Chúa cho mẹ đừng quá đau đớn. Tôi không biết một người bị bệnh ung thư có thể
tránh khỏi sự đau đớn về thể xác được hay không. Nhưng nếu phải đau đớn thì
mong sao mẹ chỉ đau trong thân xác, còn trong tinh thần mẹ sẽ cảm thấy hạnh
phúc vì xung quanh mẹ là những người yêu thương, quan tâm, lo lắng, hy sinh và
ân cần đối với mẹ. Suốt đời mẹ đã làm những
điều này cho gia đình, cho chồng cho con. Chắc chắn cơn đau của mẹ sẽ giảm đi
phần nào khi biết rằng trong những năm cuối đời của mình, mẹ luôn nhận lại được
những điều mà mẹ đã cho đi với cả tấm
lòng yêu thương và bao dung của mình.
Tối cuối cùng ở Hoa Kỳ, đứng bên ngoài nhà hàng sau bữa ăn tối
với ba mẹ và các anh chị, tôi chào tạm biệt ba mẹ. Vừa ôm tôi mẹ bật khóc. Tôi
nhanh chóng chào các anh chị rồi lên xe để không kéo dài nỗi buồn của sự chia
ly. Qua tới Thái Lan tôi nhắn tin rồi gọi điện thoại nói chuyện với mẹ để mẹ an
tâm và bớt ngóng tin con. Mẹ ngóng tin con. Trông chờ thấy bóng dáng con. Mong
mỏi được ôm ấp cháu chắt. Đó là tâm tình của những người mẹ yêu con tha thiết.
Đó là bản năng tự nhiên của những người mẹ có con đi xa, tách lìa khỏi tổ ấm. Tâm
hồn của người mẹ chất chứa yêu thương hướng về con cái bất kể tuổi tác. Con cái
lớn lên thì mẹ cũng già đi. Nhưng còn sống thì vẫn là mẹ. Chỉ có khi chết rồi,
mất rồi, khuất bóng rồi thì có lẽ mới hết chờ hết ngóng.
Tôi chào mẹ lên đường trở về với sứ vụ truyền giáo của tôi. Khi đang chờ lên máy bay ở phi trường, một người bạn của tôi nhắn tin nói: “Chắc là nhớ ba mẹ lắm phải không?” Tôi trả
lời: “Đúng rồi. Nhưng hy vọng rằng ba năm sau mới được về đúng quy định của nhà dòng. Chứ không muốn về sớm
hơn.” Người bạn nhắn tin lại: “Mình hiểu ý của bạn.”
Ao ước của tôi là muốn cho ba mẹ tôi trông chờ tôi. Tôi muốn mẹ tôi
cứ ở đó trông mong tôi ba năm sau trở về thăm gia đình. Tôi muốn trở về với một người mẹ đang ngóng trông tôi và hạnh phúc ngồi xem tôi ăn tô bún bò thơm phức. Còn mẹ thì mới còn
trông mong. Mẹ mất rồi thì ai sẽ trông sẽ chờ tôi?
Sydney, Úc, ngày 13.5.2016 (Lễ Kính Nhớ Đức Mẹ Fatima)
No comments:
Post a Comment