Cứ mỗi tháng một lần ở nhà thờ Đức Mẹ Phù Trợ các Tính Hữu tại Bangkok có một sinh hoạt rất tốt lành, đó là chương trình Lectio Divina. Người hướng dẫn chương trình này hàng tháng chính là ĐGM Prathan, thuộc GP Surat Thani. Mặc dầu GP của ngài ở miền nam nước Thái, nhưng mỗi tháng ngài đều đến Bangkok để chủ tọa sinh hoạt Lectio Divina tại đây.
Chương trình được chia thành nhiều phần, nhưng có lẽ một trong những phần ấn tượng nhất là phần cầu nguyện đặt tay sau giờ Chầu Thánh Thể kết thúc ngày sinh hoạt. Lúc đó giáo dân xếp hàng và ngồi vào những chiếc ghế trước cung thánh để được đặt tay.Ý nghĩa của việc cầu nguyện đặt tay là để cho người tín hữu được lãnh nhận Chúa Thánh Thần và những bông trái của ngài để sống đời sống đức tin một cách hoàn hảo và tích cực.
Trong cách thức của người Thái, việc cầu nguyện đặt tay diễn ra không rầm rộ. Khi các linh mục (hoặc ĐGM) đang đặt tay thì giáo dân đọc kinh hoặc hát kinh cầu Chúa Thánh Thần. Đối với những tín hữu được đặt tay thì họ chấp tay trước ngực theo phong tục tốt lành của người Thái và cầu nguyện trong thinh lặng. Mình dành thời gian khoảng 30 giây đến 45 giây để đặt tay cho mỗi người. Đối với đa số các tín hữu thì không có điều gì đáng ghi nhận xảy ra trong khi đang đặt tay. Nhưng không phải ai cũng thế.
Ngày hôm qua, mình cũng đến giúp trong nghi thức đặt tay như thường lệ. Khi mình đặt tay lên một người đàn ông tên Sứa thì chỉ ít giây sau thì ông ta đã ngất đi và không còn ngồi được trên ghế. Những người xung quanh phải gúp cho ông ta nằm xuống và sau một hồi mới tỉnh lại. Đối với trường hợp của ông Sứa thì lần nào cũng thế. Hễ linh mục tới đặt tay là ông ta bị ngất. Hôm qua cũng như thế.
Sau khi chương trình kết thúc, mình ra phía sau nhà áo để chuẩn bị ra về. Ông Sưa đến gặp mình và cầm tay rồi nói: - Sao tay cha cảm thấy mát?
Mình không hiểu tại sao ông nói như vậy, nhưng cũng gật đầu rồi trả lời "Vâng" cho qua chuyện. Ông Sứa lại nói tiếp: - Tôi cứ tưởng tay cha phải nóng, nhưng tôi thấy nó lại mát. Lúc nãy khi cha đặt tay lên đầu tôi tôi thấy tay cha nóng lắm kia.
Khi đó mình đã hiểu ý của ông Sứa nên đáp lại: - Có lẽ lúc đó sức mạnh của Chúa Thánh Thần đang chuyền vào người ông nên ông thấy có sức nóng. Còn bây giờ thì đã trở lại bình thường rồi.
Mình cũng không hiểu được cảm nhận của từng tín hữu như thế nào khi họ được đặt tay. Một vài người như ông Sứa thì ngất đi mãi một hồi sau mới tĩnh lại. Có người thì không ngất nhưng thân thể run lên như bị xúc động. Có người thì ngã đầu ra sau và cần phải có người đứng đỡ. Nhưng đó chỉ là số ít.
Việc đặt tay cầu nguyện là một hành động đã có từ thời xa xưa, và ngay trong sách Kinh Thánh cũng có nói về điêu này. Ngày nay trong các giáo phái Ki-tô giáo đều có hình thức đặt tay cầu nguyện như một hành động tâm linh sâu sắc. Tuy nhiên tác động của nó trên từng người không giống nhau. Đối với mình, phản ứng của mỗi người trước việc đặt tay không mấy quan trọng. Điều quan trọng là qua lời cầu nguyện của mình họ được lãnh nhận ơn Chúa Thánh Thần để đời sống tâm linh của họ được thăng tiến, giúp họ sẵn sàng trở nên những chứng nhân cho Chúa.
Bangkok, ngày 7.2.2015