Thư giản


Tối qua mình đi dạo thương xá với anh Tr., Th. và Ph. Bốn anh em đi một vòng trong thương xá Central World, là một điểm mua sắm sang trọng và xầm uất ở trung tâm thành phố. Đi vào tiệm bán những đồ massage, anh Tr. và Th. thử những chiếc ghế có giá đến 99,000 baht. Còn mình thì thử một cái máy cầm tay massage có giá 8,000 baht. Chiếc máy này có thể massage cổ, lưng, chân. Mình rất muốn mua vì mình hay bị cứng cổ. Ngồi ở máy vi tính chỉ vài phút là mình bắt đầu thấy khó chịu nơi cổ. Mình bị như thế này hai năm rồi, cực nhọc lắm nhưng không biết phải làm sao cho hết được. Bạn bè từng đặt vấn đề: - Tại sao cậu còn trẻ mà có triệu chứng như cụ già vậy? Mình cũng bó tay không biết trả lời ra sao.


Tuy nhiên với giá 8,000 baht (hơn 200 USD) thì mình phải cân nhắc kỹ lưởng xem có thực sự cần thiết hay không vì đó cũng không phải là một số tiền nhỏ. Cuối cùng mình quyết định sẽ suy nghĩ thêm và chưa chịu móc tiền ra để mua.


Bốn anh em liền bước ra bên ngoài thương xá ngồi trò chuyện. Bên ngoài đường phố tấp nập người qua lại. Các gian hàng trên lề đường bày bán đủ thứ từ thức ăn đến áo quần. Thay vì vào quán cà phê nào đó, cả bốn người đều đồng ý rằng mua nước ngồi trước thương xá uống và trò chuyện là vui và hợp lý nhất. Những ngày qua, trời mưa nhiều nên không khí dễ chịu lắm.


Trong bốn người, mình và anh Tr. là người truyền giáo. Th. là nghiên cứu sinh người Việt đang du học tại Thái Lan. Còn Ph. là một người Việt đang lao động tại đất Thái. Bốn người đều không xê xích tuổi tác nhiều lắm nên nói chuyện với nhau rất vô tư và thoải mái. Giữa khung trời Thái, giọng nói Hà tỉnh, Bắc, Nam lẫn lộn với nhau. Thỉnh thoảng có vài câu bằng tiếng Thái chêm vào để gọi là thực tập những gì đã học được.


Trò chuyện đến hơn 10 giờ khuya, Ph. đưa ra nhận xét:


- Hình như thấy có mưa giọt.


- Từ chiều đến giờ nó cứ như vậy. - Th. nói lại.


- Đúng rồi. Lúc chiều hai anh em đi đến đây cũng mưa lắc rắc. - Mình nói thêm.


- Nhưng hình như bây giờ nó rơi nhanh hơn. - Ph. nói.


Nói dứt câu, Ph. không cần phải bào chữa cho quan điểm. Những giọt mưa lắc rắc đã biến thành nặng hạt trong chớp nháy. Bốn anh em không cần phải dài dòng với lời chia tay. Đường ai nấy chạy. Mình và anh Tr. qua bên kia đường để đón xe về. Còn Ph. và Th. thì chạy trú mưa ở trạm xe buýt bên này đường.


Thế là kết thúc một buổi tối thứ sáu nhẹ nhàng, vui vẻ. Đó là những giờ thư giản thật bổ ích và thân tình của bốn anh em người Việt đang học, sống, và làm việc tại thành phố Bangkok.


Bangkok, ngày 5.5.2007

No comments: