D.A.

Hôm qua mình uống cà phê với D.A. trên vỉa hè đường Tú Xương. D.A. trông vẫn khỏe mặc dầu thời gian gần đây kết quả thử nghiệm cho thấy chỉ số bạch cầu (WBC) của em hơi thấp. Em đang uống thuốc do chương trình Mỹ tài trợ nhưng kết quả không được khả quan như những bệnh nhân HIV khác.

- Dạo này em còn chơi không? - Mình hỏi

- Hết rồi thầy ạ. Tới tháng 6 này là em bỏ đúng 3 năm.

- Vậy sao thầy nghe có người nói em vẫn còn chơi.

- Thì đó là họ nói. Nhưng tự em biết. Em đâu cần dấu thầy làm gì? Em uống thuốc mà chơi hàng thì thuốc đâu có hiệu quả.

- Dạo này em làm việc gì?

- Em mới nghĩ việc được vài tháng. Trước đây em đi làm pha chế rượu nhưng em nghĩ vì thấy người không được khỏe. Em thường phải về khuya và ngủ trể. Về tới nhà nằm coi TV tới khi nào mỏi mắt mới ngủ được. Vả lại làm những nơi đó có khi khách mời mình uống. Em thì không thích bia rượu, mà uống thuốc rồi uống rượu vào thì không được.

- Ở nhà em thấy thoải mái không?

- Khi mới nghĩ việc em khó chịu lắm, vì em đi làm quen rồi. Em cứ sách xe đi tìm việc làm lại, nhưng giờ thấy cũng thoải mái. Em cũng đang chuẩn bị tìm việc làm mới, chứ em cũng không thích ở nhà cả ngày.

D.A. dáng cao, da trắng, có mái tóc hoe vàng tự nhiên, nụ cười rất duyên dáng, phong cách thanh lịch. Ai nhìn vào cũng bảo là rất thư sinh. Thế nhưng thực tế đời sống và ngoại hình con người không mấy phù hợp với nhau. Dù sao đi nữa, gặp lại D.A. sau gần ba năm, sau 5 năm từ ngày em bị nhiễm, thấy em còn tương đối khỏe mạnh, vẫn với cái dáng thư sinh, mình mừng thầm cho em. Nếu đời sống ổn định, có việc làm, có bồi dưỡng, có thuốc điều trị, đời sống của em vẫn có thể rất tốt đẹp và đáng sống. Mình vẫn hy vọng thế.

Sài gòn, ngày 25.5.2007

1 comment:

tuongminh said...

Con đã đọc bài cha viết,con cam thấy thoáng buồn.Con cũng sinh ra ở đất Sài Thành nhiều khói bụi này,cũng đã không ít lần nhìn thấy những hoàn cảnh khó khăn éo le,nhưng tại sao con không thể hiểu được để rút kinh nghiêm cho bản thân?có lẽ lương tâm của con có vấn đề?