Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm mình chịu chức linh mục. Thấm thoát mà đã đúng 12 tháng trôi qua từ ngày mình nhận chức thánh. Mình mừng dịp này trong không khí khá yên ắng. Sáng nay mình đi lễ Chúa Nhật ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế ở quận 3. Mình có ra đài Đức Mẹ để tạ ơn Ngài đã gìn giữ mình trong suốt năm qua và xin Mẹ giúp mình nỗ lực hơn, để hoàn thiện con người và sứ vụ của mình.
Hôm nay cũng là Lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống. Trong thánh lễ mình cảm thấy rất xúc động. Mình chỉ tham dự thánh lễ như một người giáo dân khác, và tham dự rất sốt sắng. Suốt thánh lễ có nhiều lúc mình có cảm giác như nổi da gà khi cảm nhận được sự mầu nhiệm và huyền bí của biến cố Chúa Thánh Thần ngự đến trong tâm hồn của mình.
Hôm qua mình đã dâng thánh lễ tạ ơn với một nhóm đệ tử năm nhất thuộc hội dòng ở quận Tân Bình. Chỉ là một thánh lễ bình thường trong ngày tại một căn nhà phố đơn sơ, nhưng mình thấy rất đầy đủ ý nghĩa. Mình chia sẻ hồng ân của mình với các bạn lớp thấp nhất trong dòng, nhưng thấy rất vui và hạnh phúc. Trong thánh lễ, mình cũng chia sẻ một vài suy nghĩ đơn sơ về sứ mệnh truyền giáo và thái độ sống giữa đời. Mình kể:
Thời còn đi học đại học ở thành phố Berkeley, California, ở đó có khá nhiều người vô gia cư. Trong số họ có những người rất trí tuệ, thông minh. Còn có nhà văn nhà thơ nữa là khác. Nhưng có một người vô gia cư mà mình đến bây giờ vẫn không quên được. Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, tóc màu đỏ hung. Ông có một bộ râu dài cũng màu đỏ hung như vậy. Ông luôn mặc một bồ đồ màu nâu rách rưới. Điều ấn tượng về người đàn ông này là ông không bao giờ nói gì hết. Suốt ngày ông đi lang thang trên đường xung quanh trường. Ông không bao giờ xin xỏ ai cái gì. Ai cho ông gì thì ông lấy cái nấy. Ông cũng chẳng màng buông lời cám ơn.
Mà điều ấn tượng nhất về ông là cái mùi trên người ông. Đi ngang qua ông, nếu ai đó hơi yếu sức có thể sẽ nôn mữa vì ông ấy rất hôi. Ông chẳng khác gì một đống rác thối biết đi bộ. Vì vậy mỗi khi mình đi trên đường mà thấy ông đến từ đàng xa, khi sắp sửa phải đương đầu với mùi hôi, mình sẽ thở ra hết hơi trong phổi, rồi hít vào một hơi thật sâu. Khi nào người đàn ông đó đi qua khỏi, thấy khoảng cách an toàn mình mới dám thở ra vào bình thường. Có vài lần mình quẹo ở góc đường không biết ông đang đến, không kịp lấy hơi, nín thở không kịp. Thế là phải chịu đựng một mùi khai khủng khiếp.
Ở Sài Gòn mình thì trước đây có kênh Nhiêu Lộc cũng bốc mùi khá nồng. Lần đầu tiên về VN, mỗi lần mình đi ngang qua cầu Lê Văn Sỹ mình cũng làm cái chiêu nín thở đợi lúc nào qua khỏi cầu rồi mới thở lại bình thường.
Sau này mình hay suy niệm về hai kinh nghiệm này vì một cách nào đó, hình ảnh nín thở khi sắp sửa đương đầu với những cái không thơm không đẹp trước mắt mình là một hình ảnh nói lên những điều rất sâu sắc về thái độ của mình với đời và với người. Trước những cái xấu xí và hôi hám của đời, việc thu hẹp và khép kín trở nên như một phản ứng tự nhiên và hợp lý. Không ai muốn tiếp xúc với những cái làm cho mình khó chịu và mất vui. Vì thế mình nhắm mắt khi thấy cái không hay, quay mặt đi khi tiếp xúc với điều gì không đẹp, và đóng tai lại khi nghe gì đó không vừa ý.
Thái độ và hành động này nói lên thái độ thờ ơ lảnh đạm của mình trước hoàn cảnh và thực trạng của cuộc sống con người. Nó nói lên tinh thần trái ngược với điều mà chúng ta mừng trong ngày lễ hôm nay và ngày mai, đó là lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống. Chúa Thánh Thần đến với chúng ta và hiện diện trong thế giới là với mục đích làm mới những gì không tốt. Ngài đến với chúng ta để giúp cho chúng ta có can đảm cộng tác với Chúa trong việc rao giảng Tin Mừng của Ngài. Ngài canh tân đổi mới tâm hồn chúng ta để chúng ta canh tân đổi mới xã hội nơi chúng ta đang sống.
Chúng ta nhận Chúa Thánh Thần cũng có nghĩa chúng ta nhận ơn trợ lực và trọng trách mà Chúa trao phó cho chúng ta. Vì thế, khi Chúa Giêsu bắt đầu hành trình rao giảng của Ngài, Ngài đã tuyên bố rằng: "Thánh Thần Chúa ngự trên tôi, vì Ngài xức dầu cho tôi, sai tôi đi rao giảng Tin Mừng cho người nghèo khó, thuyên chữa những tâm hồn sám hối, loan truyền sự giải thoát cho kẻ bị giam cầm, cho người mù được trông thấy, trả tự do cho những kẻ bị áp bức, công bố năm hồng ân và ngày khen thưởng".
Là các nhà truyền giáo tương lai, sứ vụ mà Chúa Giêsu nêu lên cũng là sứ vụ của chúng ta. Nhưng để chúng ta thực hiện được sứ vụ đó, điều đầu tiên chúng ta phải làm là ngừng nín thở, nhắm mặt, bịt tai, và quay mặt đi trước những gì chúng ta thấy được trong cuộc sống, cho dù đó là những điều tồi tệ nhất. Có thể chính những nơi ấy là nơi cần chúng ta đến nhất, để rao giảng Tin Mừng và tình yêu của Chúa.
Trịnh Công Sơn nói rất đúng khi ông ta bảo rằng: Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi. Chắc chắn trên thế giới làn gió đổi mới và huyền bí của Chúa Thánh Thần đang chờ đợi mỗi người chúng ta mở mắt, mở tai, mở lòng, và cởi mở tâm hồn để Ngài có thể cuốn chúng ta đi khắp nơi, đặc biệt là đến nơi có người khốn cùng đang trông chờ chúng ta.
Mà điều ấn tượng nhất về ông là cái mùi trên người ông. Đi ngang qua ông, nếu ai đó hơi yếu sức có thể sẽ nôn mữa vì ông ấy rất hôi. Ông chẳng khác gì một đống rác thối biết đi bộ. Vì vậy mỗi khi mình đi trên đường mà thấy ông đến từ đàng xa, khi sắp sửa phải đương đầu với mùi hôi, mình sẽ thở ra hết hơi trong phổi, rồi hít vào một hơi thật sâu. Khi nào người đàn ông đó đi qua khỏi, thấy khoảng cách an toàn mình mới dám thở ra vào bình thường. Có vài lần mình quẹo ở góc đường không biết ông đang đến, không kịp lấy hơi, nín thở không kịp. Thế là phải chịu đựng một mùi khai khủng khiếp.
Ở Sài Gòn mình thì trước đây có kênh Nhiêu Lộc cũng bốc mùi khá nồng. Lần đầu tiên về VN, mỗi lần mình đi ngang qua cầu Lê Văn Sỹ mình cũng làm cái chiêu nín thở đợi lúc nào qua khỏi cầu rồi mới thở lại bình thường.
Sau này mình hay suy niệm về hai kinh nghiệm này vì một cách nào đó, hình ảnh nín thở khi sắp sửa đương đầu với những cái không thơm không đẹp trước mắt mình là một hình ảnh nói lên những điều rất sâu sắc về thái độ của mình với đời và với người. Trước những cái xấu xí và hôi hám của đời, việc thu hẹp và khép kín trở nên như một phản ứng tự nhiên và hợp lý. Không ai muốn tiếp xúc với những cái làm cho mình khó chịu và mất vui. Vì thế mình nhắm mắt khi thấy cái không hay, quay mặt đi khi tiếp xúc với điều gì không đẹp, và đóng tai lại khi nghe gì đó không vừa ý.
Thái độ và hành động này nói lên thái độ thờ ơ lảnh đạm của mình trước hoàn cảnh và thực trạng của cuộc sống con người. Nó nói lên tinh thần trái ngược với điều mà chúng ta mừng trong ngày lễ hôm nay và ngày mai, đó là lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống. Chúa Thánh Thần đến với chúng ta và hiện diện trong thế giới là với mục đích làm mới những gì không tốt. Ngài đến với chúng ta để giúp cho chúng ta có can đảm cộng tác với Chúa trong việc rao giảng Tin Mừng của Ngài. Ngài canh tân đổi mới tâm hồn chúng ta để chúng ta canh tân đổi mới xã hội nơi chúng ta đang sống.
Chúng ta nhận Chúa Thánh Thần cũng có nghĩa chúng ta nhận ơn trợ lực và trọng trách mà Chúa trao phó cho chúng ta. Vì thế, khi Chúa Giêsu bắt đầu hành trình rao giảng của Ngài, Ngài đã tuyên bố rằng: "Thánh Thần Chúa ngự trên tôi, vì Ngài xức dầu cho tôi, sai tôi đi rao giảng Tin Mừng cho người nghèo khó, thuyên chữa những tâm hồn sám hối, loan truyền sự giải thoát cho kẻ bị giam cầm, cho người mù được trông thấy, trả tự do cho những kẻ bị áp bức, công bố năm hồng ân và ngày khen thưởng".
Là các nhà truyền giáo tương lai, sứ vụ mà Chúa Giêsu nêu lên cũng là sứ vụ của chúng ta. Nhưng để chúng ta thực hiện được sứ vụ đó, điều đầu tiên chúng ta phải làm là ngừng nín thở, nhắm mặt, bịt tai, và quay mặt đi trước những gì chúng ta thấy được trong cuộc sống, cho dù đó là những điều tồi tệ nhất. Có thể chính những nơi ấy là nơi cần chúng ta đến nhất, để rao giảng Tin Mừng và tình yêu của Chúa.
Trịnh Công Sơn nói rất đúng khi ông ta bảo rằng: Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi. Chắc chắn trên thế giới làn gió đổi mới và huyền bí của Chúa Thánh Thần đang chờ đợi mỗi người chúng ta mở mắt, mở tai, mở lòng, và cởi mở tâm hồn để Ngài có thể cuốn chúng ta đi khắp nơi, đặc biệt là đến nơi có người khốn cùng đang trông chờ chúng ta.
Một năm làm linh mục, mình thấy mình chưa làm được gì đáng kể. Mình còn quá yếu đuối và thiếu trưởng thành. Mình vẫn hy vọng rằng Chúa sẽ kiên nhân với mình, không sa thải mình quá sớm, và để cho mình thêm cơ hội để phục vụ cho Ngài tốt hơn.
Sài Gòn, ngày 27.5.2007