Chuyện đầu ngày
Buổi sáng thức dậy với tiếng chuông nhà thờ. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại. Tiếng nước xối. Các thầy đang làm vệ sinh sáng để chuẩn bị cho Thánh lễ. Trên chiếc máy tính bảng hiện lên những dòng tin nhắn và những điện thư đã nhận được. Mình mở ra lướt xem có gì quan trọng không. Có những lời chào thăm hỏi. Có người xin lời cầu nguyện cho bạn mình trước ca phẩu thuật ở bệnh viện. Có chuyện vui chuyện buồn liên quan đến người thân. Thế là biết sáng nay sẽ dâng lễ với những ý nguyện như thế nào rồi.
Mình vào phòng tắm làm vệ sinh sáng. Thay áo quần xong mình đi vào nhà nguyện. Phòng ngủ của mình chỉ cách nhà nguyện vái bước. Sáng nay, thầy Mithuna thực tập giảng trong thánh lễ. Thầy chia sẻ về niềm vui và sự bình an giữa nỗi khổ của cuộc sống, kể cả cuộc sống của những người tu trì. Dường như không ai tránh được những khó khăn, những thách đố trong cuộc hành trình trần thế. Nhưng trong Đức Kitô, ta có thể tìm thấy niềm vui và sự bình an.
Sau khi dâng lễ và nguyện kinh sáng xong, các cha và các thầy dùng bữa sáng. Các cha ngồi một bàn. Các thầy ngồi một bàn khác. Trên bàn thức ăn của các cha có bánh tét. Đó là quà của các giáo dân ở trong một làng tặng cho cha giám đốc đại chủng viện khi ngài đi dâng lễ mừng quan thầy của cộng đoàn ngày hôm qua. Giáo dân ở đây có nhiều người gốc Việt nên họ làm bánh tét để ăn mừng ngày lễ. Thường họ cũng làm bánh tét để bán nữa. Cha Vũ, phụ tá trong ĐCV cũng bày ra một dĩa bánh gai mà giáo dân ở đây làm để biếu các cha. Thế là thức ăn sáng của mình bao gồm hai món ăn Việt thuần túy, bánh tét và bánh gai. Bánh tét không có dưa món đi kèm, nên mình ăn với một loại mắm mà người Lào dùng để ăn với rau luộc. Mắm cay cay, mặn mặn, nên ăn với bánh tét cũng thấy hợp. Ăn hai lát bánh tét và một cái bánh gai, thế là no. Thêm một ly cà phê 3 trong 1 nữa thì xem như đã nạp đầy đủ năng lượng cho một ngày dạy học mới. Lát nữa mình sẽ cùng với các thầy xem lại video bài giảng của thầy Mithuna để đánh giá và góp ý. Sau đó sẽ trình bày thêm cho các thầy hiểu về quá trình chuẩn bị một bài giảng. Chiều nay thầy Saiya sẽ thực tập giảng lễ hôn phối.
Giờ đây các thầy đang làm vệ sinh khuôn viên đại chủng viện trước khi ngày học bắt đầu. Có chút thời giờ rảnh rổi, mình ngồi viết nhật ký. Viết để ghi lại những điều hay điều đẹp trong cuộc sống. Viết để ghi nhận những nỗi vui nỗi buồn mà Chúa gởi đến cho mình mỗi ngày. Viết để cảm tạ Chúa vì những ân sủng Chúa ban cho trong cuộc đời linh mục và trong ơn gọi của một nhà truyền giáo.
Thakhaek, Lào, ngày 15.5.2015
Các thầy tập giảng
Thế là môn giảng thuyết dành cho các thầy tại Đại Chủng Viện
Lào đã trải qua một nửa đường. Hôm nay các thầy trong lớp thuyết giảng bắt đầu
giảng trong Thánh lễ misa hàng ngày thay vì chỉ giảng trong giờ học. Mình yêu cầu
các thầy giảng trong thánh lễ để giúp cho các thầy có bầu khí nghiêm trang và
thánh thiện của thánh lễ để các thầy nhập tâm vào công việc giảng thuyết một
cách hiệu quả nhất. Mỗi bài giảng đều được quay video và trong giờ học thì mở
ra xem lại để cho mọi người cùng góp ý.
Phải công nhận là các thầy học rất chăm chỉ và hăng hái. Các
thầy cũng cố gắng để có những bài giảng tốt mặc dầu bị hạn chế về nhiều điều
nên không thể soạn những bài giảng hoàn hảo được. Trong Đại Chủng Viện các thầy
có rất ít tài liệu để hỗ trợ cho việc chuẩn bị các bài giảng. Ngoài ra vì là
quy luật của ĐCV nên các thầy cũng không được xử dụng internet để tìm thêm những
tài liệu sẵn có trên mạng. Đó là một bất tiện lớn vì thời buổi này những tài liệu
trên mạng là những nguồn hỗ trợ rất tốt cho việc chuẩn bị một bài giảng. Tuy
nhiên, một điều mà các thầy và bất cứ một linh mục nào đều có và phải có trong
việc chuẩn bị bài giảng đó là việc suy niệm Lời Chúa và cầu nguyện. Đưa bài đọc
của Thánh lễ vào trong giờ cầu nguyện riêng và suy gẫm về ý nghĩa của nó là tâm
điểm của quá trình chuẩn bị bài giảng. Cho dù có được những tài liệu tốt mà
không có việc cầu nguyện và suy gẫm Lời Chúa thì bài giảng có thể hay về hình
thức và nội dung, nhưng có thể rất thiếu thốn về tinh thần. Và trên hết tâm hồn
của người giảng thuyết sẽ không được thể hiện trong bài giảng đó, vì thế sẽ khó
đánh động những người giáo dân đến tham dự Thánh lễ và nghe giảng. Mình vẫn nhắc
nhở các thầy rằng. Những tài liệu hỗ trợ để chuẩn bị bài giảng thì rất cần thiết.
Nhưng cần thiết nhất và không thể thiếu được là việc cầu nguyện.
Thakhaek, Lào ngày 13.5.2015
Tuổi thơ ấu trở về
Chiều qua đạp xe chạy lòng vòng để thư giãn sau một ngày dạy học, mình đi vào một con đường dân cư trong phố. Con đường không tấp nập nhưng cũng có nhà cửa san sát và một số quán xá nhỏ. Tình cờ mình nhìn thấy một nhóm con nít đang chơi một trò chơi trên đường. Nhìn vào trò chơi của bọn trẻ là mình nhận ra ngay đó là trò chơi gì, vì chính mình cũng đã từng chơi trò chơi này khi còn là một đứa trẻ tại Việt Nam. Nhưng đó là một thời đã qua rất xa. Đã nhiều lần mình về Việt Nam nhưng không có lần nào thấy bọn con nít chơi trò chơi này nữa. Không thấy trò chơi tồn tại ở Việt Nam, nhưng lạ thay bây giờ lại thấy nó ở trên đất Lào. Đó là trò chơi tán lon. Vì không có chơi rất lâu nên mình không còn nhớ luật chơi nữa. Nhưng đại loại là có một chiếc lon được đặt ở giữa. Cách cái lon ở hai bên khoảng 10 mét có đường gạch và là vị trí của người tán lon. Còn ở giữa là người bị phạt có trách nhiệm giữ lon. Mục đích của người chơi là lấy chiếc dép của mình để tán cho chiếc lon bay đi càng xa càng tốt. Khi đó thì người giữ lon phải chạy đi lấy lon mang về vị trí cũ. Còn người tán thì chạy đi lấy chiếc dép và chạy đến chỗ đường gạch mà không bị người giữ lon đuổi theo kịp và đụng vào. Nếu người giữ lon đụng vào người tán lon trước khi họ chạy đến đường gạch thì người đó phải trở nên người giữ lon. Đối với người tán long mà không trúng thì dễ bị đuổi kịp vì người giữ lon không phải mất thời giờ chạy đi lấy lon đem về chỗ cũ mà có thể bắt đầu rượt đuổi người tán ngay lập tức khi họ phải chạy đi lấy dép.
Mình đã từng chơi trò chơi này rất nhiều trong tuổi thơ của mình bên cạnh những trò chơi khác như chơi “ù”, bịt mắt bắt dê, năm mười, v.v. Nhưng những trò chơi đó không để lại kỷ niệm cho mình bằng trò chơi tán lon vì hai điều. Điều thứ nhất là mình nhớ có một lần mình chơi với một số người trong xóm, nhưng đa số là người lớn tuổi hơn mình. Khi đó mình là người phải giữ lon. Nhưng không hiểu tại sao hôm đó đứa nào tán lon cũng giỏi. Lon cứ liên tục bay tứ tung. Mình cứ phải chạy đi nhặt mang về mà chẳng bao giờ đuổi kịp những đứa tán. Cứ liên tục như vậy mình không đuổi được ai nên ngồi khóc vì vừa mệt vừa tức. Thấy mình khóc nên mọi người tha không bắt mình phải giữ lon nữa.
Còn kỷ niệm thứ hai về trò chơi tán long thì có thể nói mình vẫn đang còn mang theo trong người hàng ngày, và cho đến chết. Cụ thể hơn là mang theo trên mặt. Đó là một vết sẹo trên má phía bên trái, hậu quả của một lần chơi tán lon. Mình nhớ một ngày nọ mình chạy đi chơi tán lon ở trong sân trường gần nhà. Lúc đó mình chưa chơi mà chỉ đứng xem. Bất chợt có một thằng lớn tuổi hơn mình tán lon, nhưng dép không bay vào lòn mà bay ngay vào mặt mình. Dép của nó chả phải là dép lào bình thường mà là dép làm bằng nhựa cứng cho nên khi dép bay vào mặt mình thì máu chảy toàng loang. Thế là mang trên mặt một cái sẹo cho đến bây giờ.
Trong ký ức của mình thì trò chơi tán long rất vui. Nó vui vì chơi với nhiều người và phải dùng sức lực để chạy nhanh cũng như độ chính xác để tán lon cho trúng và mạnh. Rất tiếc là ngày nay, bọn trẻ ít khi chơi những trò chơi dân gian như thế này nữa. Hôm nay phát hiện bọn con nít chơi trò chơi này ở Lào nên nhiều ký ức tuổi thơ lại quay về. Cho dù những trò chơi thời thơ ấu không còn nữa và có lẽ sẽ rất hiếm để thấy trò chơi này ở bất cứ nơi nào thêm lần nữa, nhưng vết sẹo từ một lần chơi tán lon vẫn còn đó. Và mỗi lần nhìn thấy nó trên mặt lại là một dịp để tưởng nhớ đến những kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu.
Thakhaek, Lào, ngày 12.5.2015
Subscribe to:
Posts (Atom)