Hành trình đi thăm Anh chị em nạn nhân vùng lũ lụt (chặng thứ ba)
Hôm nay là ngày thứ ba của đoàn chúng tôi đến với anh chị em nạn nhân vùng lũ lụt. Hai ngày qua chúng tôi đến với bà con lương dân và giáo dân tại Hương Khê - Hà Tĩnh và xã Đồng Hoá - Quảng Bình. Chúng tôi đã gặp gỡ, động viên và trao gửi những phần quà mà quý ân nhân đã quyên góp cho nhiều nạn nhân. Đó là hai chặng của hành trình mà quý vị đã biết qua thông tin trên Facebook.
Sáng hôm nay, chúng tôi tiếp tục hành trình kết nối yêu thương, chia sẻ nỗi đau với bà con tại các xã: Quảng Trung, Quảng Minh, Quảng Hoà thuộc tỉnh Quảng Bình. Đi về phía thị xã Ba Đồn, vẫn trên dòng sông Gianh chúng tôi đến gặp gỡ và chia sẻ những mất mát với bà con quanh dòng sông.
Đầu tiên, chúng tôi đi đến Khu vực giáo xứ Liên Hoà, xã Quảng Trung, Quảng Trạch, Quảng Bình. Cũng như hôm qua, chúng tôi phải đi thuyền mới đến được những nơi này. Nơi đây, hoàn toàn độc lập với những làng chung quanh. Không có chiếc cầu nào, đã bao đời nay luôn phải di chuyển bằng thuyền. Giao thông cách trở vì thế rất khó khăn để giao lưu buôn bán hay có thể đi lại sinh hoạt hằng ngày. Phải nói rằng người dân nơi đây đã nghèo lại càng khốn khổ. Trước đây, nghề nghiệp chính của bà con là ngư nghiệp, dòng sông Gianh như là nguồn lực kinh tế chính cho họ. Thế nhưng thảm hoạ của Formosa đã làm cho họ mất hết công ăn việc làm, những chiếc thuyền giờ vẫn neo đậu bến quê hay cá đánh bắt được không ai mua, những hải sản khác cũng chỉ đáng giá vài đồng ít ỏi. Thêm vào đó là những trận lũ hoành hành vừa qua, khiến cuộc sống của bà con lao đao trăm chiều. Thật không thể kể hết những khó nhọc, nghèo đói của họ.
Bước vào làng, ai trong chúng tôi cũng ngỡ ngàng trước cảnh tan hoang, ngổn ngang sau cơn lũ lụt. Cây cối nghiêng ngã, hàng rào xiêu vẹo, nhà cửa liêu xiêu, bùn đất nhầy nhụa...vẫn còn đó. Những đôi chân trần, đôi tay gầy guộc, khuôn mặt khắc khổ vẫn còn dấu vết của của bão lụt. Tất cả đều là bằng chứng của mùa mưa bão.
Sau khi được thầy Nhạc đồng hành đoàn chúng tôi đã đến gặp trực tiếp một số anh chị em có hoàn cảnh đặc biệt, người già neo đơn, người bệnh hiểm nghèo... cùng nói chuyện, an ủi và trao tận tay số tiền mà quý ân nhân đã gửi cho họ.
Sau khi đến thăm ông bà, anh chị em thuộc xã Quảng Trung, chúng tôi trở lại con đò thân thương trên dòng sông Gianh để về với nạn nhân lũ lụt thuộc xứ Cồn Nâm, xã Quảng Minh, Quảng Trạch. Cũng như những bà con sống quanh sông Gianh, tại đây bị cách trở vì không có cây cầu nào, dân phải đi lại bằng thuyền quanh năm. Vì thế có muôn vàn khó khăn trong đời sống hằng ngày của bà con nơi đây. Cũng là những dáng người gầy gòm ấy, những gương mặt khắc khổ hằn vết nắng mưa, đã chịu đựng bao mùa mưa bão. Dù thế khi có các Cha cùng đoàn cứu trợ đến, ai nấy cũng đều vui trong tình người, tình Chúa. Để rồi biết rằng: là con người, chúng ta không cô đơn , không lẻ loi, vì chúng ta là anh chị em một nhà, đồng hành, chia sớt với nhau khi vui cũng như lúc buồn; như lời của Cha John Lê Hùng,SVD chia sẻ. Cùng đi với đoàn chúng tôi có Cha Đại và một số chị em từ Hoa Kỳ. Đây là lần đầu tiên họ về Miền Trung, họ chia sẻ rằng không thể nào nói nên lời vì rằng có qua nhiều anh chị em nghèo khổ đang cần đến những tấm lòng hảo tâm. Chia tay bà con nơi đây trong sự biết ơn và thương cảm, cả chúng tôi và họ vừa vui vừa buồn. Vui vì gặp gỡ nhau trong tình thân ái để chia sẻ với nhau. Buồn vì biết bao đau khổ mà trong thế kỷ hiện đại này anh chị em đang phải gồng mình gánh chịu...
Tiếp tục hành trình ấy, chúng tôi đến với người dân tại Quảng Hoà, thuộc xã Ba Đồn, Quảng Bình. Đây cũng là một trong những nơi chịu thiệt hại nặng nề của lũ lụt. Như Cha Micae Hoàng Xuân Hường (quản Hạt Hoà Ninh) chia sẻ: Quảng Bình có 17 giáo xứ ngập trong nước. Khi nước lũ dâng cao, người dân phỉa leo lên mái nhà hoặc những nơi cao khác để không bị chết đuối. ''Trâu bò và tài sản của họ bị cuốn trôi. Cha Hường nói: chúng tôi phải mở cửa nhà thờ để cho 500 người và 100 gia súc trú ẩn.''
Giờ thì nước lũ đã rút nhưng người dân vẫn còn trong hoàn cảnh khó khăn, vì không có điện, nước sạch và thực phẩm nhu yếu. Chưa ổn định được để làm ăn...
Biết là thế, khổ đau như vậy, nhưng bà con luôn sống tinh thần vui vẻ trong đời sống đạo cũng như sinh hoạt hằng ngày của công dân.
Đoàn chúng tôi đến gặp gỡ một số ông bà, anh chị em có hoàn cảnh đặc biệt, bệnh tật, neo đơn,nhiều người mang bệnh hiểm nghèo như tâm thần, khuyết thị, tàn tật...... và trao gửi những tâm tư yêu thương, những chút quà nho nhỏ nhưng ấm đậm tình người...
Trong tình tương thân, tương ái gặp gỡ anh chị em trong vùng lũ lụt, chúng tôi muốn góp phần nào đó để cùng với anh chị em, giúp nạn nhân lũ lụt và nghèo khổ can đảm vượt qua số phận và chấp nhận thương đau trong Đức Ki tô để cùng nhau hướng tới một cuộc sống mới tươi đẹp hơn. Để rồi trong sâu thẳm trái tim chúng tôi muốn nói với các bạn rằng:
Vùng quê nghèo chịu bao tang tóc
Biết bao người khóc lóc khổ đau
Chúng ta, nào hãy cùng nhau
Chung tay chia sẻ nỗi đau đớn này!
Hỡi bạn bè trong ngoài đất nước
Xiết chặt tay đoàn kết bên nhau
Cùng chia sẻ bớt nổi đau
Điều hạnh phúc nhất có nhau lúc này
Miền Trung-khúc ruột của ta ơi
Tấm lòng cứu trợ ở khắp nơi
Chở theo đầy ắp tình thương mến
Khắc phục phần nào nỗi khổ đau
Khó khăn cố gắng vượt qua
Mưa giông, bão nỗi, ắt rồi sẽ tan.
Quảng Bình, ngày 20.11.2016
Hành Trình Về Thăm Anh Chị Em Nạn Nhân Vùng Lũ Lụt (Chặng thứ hai)
Lũ đi rồi để lại cái chi?
Chẳng còn gì ngoài nỗi xót xa
Phận người trong lũ anh em ta
Đang chờ cơm áo nghĩa tình thương yêu.
Tiếp nối hành trình yêu thương, với tâm tình: “kết nối yêu thương” để “sống cùng, sống với và sống cho mọi người”, hôm nay đoàn chúng tôi đến với bà con thuộc xã Đồng Hóa – Tuyên Hóa – Quảng Bình. Đây cũng là một trong những nơi bị thiệt hại nặng trong những cơn lũ vừa qua.
Hôm nay, đoàn chúng tôi có thêm Cha Antôn Bùi Quang Đại và một số anh chị em từ Hoa Kỳ và Thái Lan cùng đi. Mặc dù ở xa và có nhiều công việc khác, nhưng khi biết tin cha Đại và anh chi em đã rất muốn được đến để tận mắt thấy những nỗi đau của người dân nơi đây. Bà con nơi đây rất nghèo vì không có công ăn việc làm ổn định và hàng năm luôn gánh chịu hậu quả của hạn hán và lũ lụt. Vùng đất này như là một chảo lửa vào mùa hè và là rốn lũ vào mùa mưa.
Qua Cha Giuse Trần Chính Trực (quản xứ Tân Hội – Quảng Bình), đoàn chúng tôi đến gặp một số gia đình và những địa điểm bị thiệt hại nặng trong vùng. Nơi đây có dòng sông Gianh chảy qua. Đây là một dòng sông nổi tiếng. Là một dòng sông hiền hòa, thơ mộng khi bình thường nhưng nó cũng trở nên nguy hiểm, dữ dội vào mùa mưa lũ. Như những trận lũ vừa qua, mực nước của dòng sông này dâng cao tới gần 10m! những ngôi nhà gần sông bị ngập tới mái nhà. Những dòng nước lũ dữ dội khi chảy qua, nó cuốn đi tất cả những gì có thể, như thuyền, nhà cửa, đồ dùng, súc vật, thậm chí còn gây chết người… và sau khi dòng lũ đi qua thì chỉ còn lại những bãi đất hoang, hoa màu tất tưởi, nhà của tan hoang, cây cối nghiêng ngã, rác rưởi ngổn ngang… và để lại “cái nghèo bền vững” cho bà con nơi đây. Bởi vì sau những trận lũ này, phải rất lâu người dân mới ổn định để sản xuất hoa màu hoặc làm những việc khác. Nếu như không kịp vận chuyển hoặc giữ lại đồ đạc thì chỉ trong chốc lát mọi thứ đều cuốn theo dòng nước lũ. Vậy là đã nghèo nay họ lại trắng tay!
Có đến đây mới thấy được cái nghèo đói và đau khổ của người dân nơi đây. Nhiều gia đình không có đất đai, ruộng vườn, họ sống lênh đênh trên dòng sông Gianh, trên những lồng nuôi cá hoặc thuyền. Chỉ trên chiếc thuyền ấy, ngày ngày thả lưới giăng câu đánh bắt cá, ăn uống ngủ nghỉ… kiếm được ít tiền sống qua ngày, con cái không được đi học…Ôi! Không thể kể hết cái khổ của họ. Chúng tôi đi trên một chiếc thuyền để đến với những gia đình này và trao tận tay tiền quyên góp của quý ân nhân.
Đoàn chúng tôi lên bờ tiếp tục tới thăm những gia đình khác. Trong tình yêu thương, chúng tôi chia sẻ với họ những phần quà, thăm hỏi và động viên anh chị em lương dân cũng như giáo dân. Quả thật, những con người nơi đây thật rất đơn sơ, thật thà, chân quê, mến khách. Dù nghèo, vất vả và vừa trải qua bao ngổn ngang của mùa mưa lũ, nhưng họ vẫn vui và chân tình.
Lên bờ rồi lại xuống xuyền, cứ như thế chúng tôi đến được bốn địa điểm quanh dòng sông Gianh. Vì địa bàn ở đây cách trở sông nước, núi đồi nên chúng tôi phải đi bằng thuyền. Đi bằng thuyền thì rất thích thú vì được ngắm cảnh sông núi hùng vĩ và hữu tình nhưng cũng mất rất nhiều thời gian. Nhưng điều này giúp chúng tôi hiểu rằng người dận nơi đây họ vất và và phải chịu khó, chịu khổ như thế nào khi quanh năm suốt tháng lênh đênh trên sông nước và thiếu phương tiện đi lại cũng như giao thông cách trở. Như Cha Trực cho chúng tôi biết: bà con nơi đây lương cũng như giáo, không chỉ thiếu thốn, nghèo khổ về vật chất mà còn có nhiều vất vả và phức tạp trong đời sống tinh thần, hay nhiều khó khăn khác trong sinh hoạt Kitô giáo.
Hoàng hôn xuống, bóng tối bắt đầu bao trùm, lúc 18h, chúng tôi trên chiếc thuyền ấy ngược dòng sông Gianh trở về điểm xuất phát. Thả hồn theo cơn gió se lạnh, lắng nghe tiếng nước chảy, cảm nhận những âm thanh núi rừng trong cảm xúc bồng bềnh, chúng tôi thấy vui và xúc động. Vui vì được đến với anh chị em của mình, vì được phần nào làm dịu bơt nỗi đau mất mát của bà con vùng lũ này. Xúc động vì thấy và biết rằng quanh ta còn có nhiều người nghèo khổ, gian nan.
Trở về nhà thờ xứ Tân Hội, chưa kịp dùng cơm tối, chúng tôi vội vàng đi tới giáo họ Đồng Lào để hiệp dâng Thánh lễ Chúa Nhật. Cha Anthony Lê Đức, Cha John Lê Hùng, Cha Anthony Bùi Quang Đại và Cha Giuse Trần Chính Trực (quản xứ Tân Hội) đã cùng nhau hiệp dâng thánh lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ. Trong tâm tình tạ ơn Thiên Chúa và cầu nguyện cho nhau, quý cha đã đến như sự hiện diện của Đức Kitô bên người nghèo khổ. Để mang đến một thông điệp rằng trong hoàn cảnh nào đi nữa Thiên Chúa luôn là Tình Yêu. Ngài là Vua của Vũ Trụ, Vua của các vua, một Vị Vua nhân từ với chúng ta.
Sau Thánh lễ Cha con chúng tôi và anh chị em giáo dân quay quần bên nhau trong nhà nguyện nhỏ nhưng mà ấm cúng hạnh phúc làm sao! Ai nấy cũng tươi cười thân thiết như đã quen biết nhau từ lâu. Cha Lê Hùng đã giúp anh chị em có thêm niềm vui bằng những trò ảo thuật. Với tài lẻ và khiếu hài hước của mình Cha đã mang lại nhiều niềm vui khác nữa cho mọi người, và Cha chia sẻ rằng: dù trong hoàn cảnh nào, dù chúng ta đang vất vả, nghèo khổ nhưng hãy vui luôn trong Chúa, hãy vui để xua tan mệt mỏi của cuộc đời.
Chia tay nhau, chúng tôi trở về dùng cơm tối lúc gần 22h. Dù vậy chúng tôi không cảm thấy đói chút nào vì đã no tình người!
Thật sự chặng thứ hai của hành trình đến với anh chị em vùng lũ lụt tại Xã Đồng Hóa-Quảng Bình là một chuỗi nghẹn ngào xúc động với nhiều cảm nghiệm sâu xa. Tạ ơn Thiên Chúa, xin chân thành tri ân những tấm lòng thơm thảo của hết thảy quí vị đã quyên góp phần mình cho anh chị em vùng lũ lụt. Nguyện xin tình yêu và bình an củaThiên Chúa chúc lành cho tất cả chúng ta.
Quảng Bình, ngày 19.11.2016
Hành Trình Về Thăm Anh Chị Em Nạn Nhân Vùng Lũ Lụt (Chặng thứ nhất)
“Nước lũ không dập tắt dập tắt được tình yêu”
Như mọi người đã biết thời gian qua, dải đất Miền Trung Việt Nam hứng chịu những trận lũ lụt rất lớn, đặc biệt là tại Hương Khê, Hà Tĩnh và Quảng Bình. Thiên tai thì ít mà nhân tai thì nhiều. Bà con tại đây đã phải oằn mình gánh chịu nhiều vất vả trong thời gian qua. Thiệt hại cả tinh thần lẫn vật chất rất nặng nề. Lũ chồng lũ, nỗi đau chồng nỗi đau.
Với tinh thần “lá lành đùm lá rách”, “lá rách ít đùm lá rách nhiều”, sau bao nhiêu ngày tháng thao thức và quyên góp của anh chị em Việt Nam đang sinh sống, học tập và làm việc tại Thái Lan cũng như nhiều nhà hảo tâm tại Mỹ, Việt Nam, Âu châu... nay những món quà tinh thần và vật chất đó đã đến tận tay nạn nhân lũ lụt, cụ thể là anh chị em lương dân và giáo dân tại các xã Hương Trạch, Hương Đô và Phương Mỹ thuộc huyện Hương Khê – Hà Tĩnh. Đây là một trong những vùng chịu thiệt hại nặng nề nhất trong hai trận lũ lụt vừa qua.
Hành trình này đã được Cha Anthony Lê Đức, SVD và Cha John Lê Hùng, SVD và một số anh em đại diện cho mọi người hảo tâm đã đóng góp về gặp gỡ trực tiếp và trao tận tay các món quà cho nạn nhân lũ lụt.
Tạ ơn Thiên Chúa! Cảm ơn mọi anh chị em hảo tâm. Thật là một hành trình đầy tình yêu và tình người. Không thể không rung động khi đến và tận mắt chứng kiến những thiệt hại nặng nề, những vất vả,những nỗi đau mà bà con ở đây đã và đang gánh chịu. Khi chúng tôi đến xã Hương Trạch – nơi đây, những vườn bưởi là thu nhập chính, bây giờ đã tan hoang. Một số bà con chỉ còn biết đứng nhìn và chảy nước mắt khi những cây bưởi bật hết cả gốc rễ nằm ngổn ngang, tất tưởi! và bao nhiêu cái khác đã cuốn trôi theo dòng lũ. Dù không thể giúp họ trồng lại những cây bưởi hoặc lấy lại cho họ những gì đã mất, nhưng sự hiện diện của chúng tôi và những món quà của anh chị em là phần nào giúp họ vơi bớt nỗi đau mất mát, là chút động lực giúp bà con tiếp tục chiến đấu với cuộc sống.
Rời Hương Trạch chúng tôi đến với nạn nhân lũ lụt tại xã Hương Đô. Đến với những cụ già, góa phụ, hộ nghèo tại đây. Người dân đây kể lại: khi nước lũ dâng cao nhiều người đã phải bỏ của chạy lấy người. Chạy lên những đồi núi cao để mặc cho nhà cửa và tài sản trôi theo nước lũ. Những gì còn sót lại là ngôi nhà trống hoặc một số vật dụng. Nhận được một ít quà, họ hết lòng cảm ơn, xúc động và nói: có người đến thăm là vui rồi quà nhiều hay ít không quan trọng. Dù là chút ít nhưng cả họ và chúng tôi đều vui trong tình yêu thương đồng loại.
Chiều đến, chúng tôi tiếp tục hành trình đến với nạn nhân vùng lũ tại xã Phương Mỹ - Hương Khê. Nơi đây là rốn lũ! Hầu như năm nào cũng đón nhận những dòng nước lũ vào nhà. Cha Antôn Nguyễn Khách Cương (Quản xứ Thổ Hoàng) chia sẻ: Nơi đây đã nghèo lại còn gánh chịu những hậu quả nặng nề của thiên tai hàng năm, mà nhiều gia đình và người trẻ phải rời quê hương lập nghiệp nơi khác, chỉ còn lại những người già hoặc những gia đình không đủ điều kiện để ra đi. Vì thế mà khó khăn này cứ tiếp nối vất vả khác.
Dù phải sống trong cảnh nghèo và vất vả nhưng bà con ở đây vẫn vui vẻ sống. Nhận những món quà chúng tôi gửi tặng lòng họ như ấm lại và cảm thấy mình không cô đơn. Còn chúng tôi thì cảm thấy hạnh phúc vì được phần nào chung chia nỗi đau của họ. Có đến tận nơi chứng kiến những thiệt hại trong những cơn lũ vừa qua, mới biết rằng những anh chị em của chúng ta đang vất vả và khổ đau như thế nào.
Hoàng hôn xuống cũng là lúc chúng tôi phải lên đường. Chia tay người dân vùng lũ Hương Khê mà lòng nặng trĩu những suy tư và thương cảm với bà con nơi đây.
Qua Cha Phêrô Dương Sỹ Nho (quản xứ Tân Hội), Cha Antôn Nguyễn Khánh Cương (quản xứ Thổ Hoàng) và anh Hòa (thôn 9 xã Hương Đô). Chúng tôi đã trao tận tay các bà con lương dân cũng như giáo dân một số tiền để chia sẻ tình tương thân tương ái trong biến cố cùng cực trong cuộc sống.
Người dân ở đây đang gặp muôn vàn khó khăn và cần rất nhiều những tấm lòng sẻ chia, cảm thông, để mùa đông năm nay vơi bớt những khó khăn và giá lạnh. Trong tinh thần bác ái và tuonwg thân tương trợ, xin chân thành cảm ơn nhiều tấm lòng trân quý của anh chị em đã dành cho nạn nhân lũ lụt tại Hương Khê – Hà Tĩnh.
Hành trình của chủng tôi vẫn còn tiếp tục vào ngày mai. Quý anh chị em hãy theo dõi nhé.
Hà Tĩnh,, ngày 18.11.2016
Subscribe to:
Posts (Atom)