Chuyện dạy học





Bình thường tối thứ hai mình lái xe lên Đại chủng viện ngủ để sáng thứ ba khỏi phải đối phó với tình trạng kẹt xe khi đi dạy ở ĐCV. Nhưng tối hôm nay trời mưa nên mình bổng nhiên trở chứng làm biếng. Thật ra mưa không lớn, chỉ lắc rắc, nhưng mình không muốn đi.

Mình ở nhà một mình chờ các thầy gởi bài tập qua email để chấm bài. Mỗi tuần mình giao cho trách nhiệm đọc tài liệu rồi tóm tắt và nộp qua email. Mình có vài lý do tại sao yêu cầu các thầy nộp bài qua email mà không nộp bằng giấy như bình thường. Lý do thứ nhất là thời buổi này mình thấy không cần phải sử dụng giấy tờ nếu không cần thiết. In bài ra giấy thì vừa tốn giấy vừa tốn mực trong khi mình có thể kiểm tra bài hoàn toàn trên máy tính bảng của mình rất nhanh chóng. Thứ hai là nếu ai nộp bài hay không nộp bài thì sẽ có bằng chứng trong hộp inbox nên không có trường hợp nộp mà không nhận được. Mình cho hạn chót gởi bài là 10g tối ngày thứ hai nên cứ tầm 6 giờ tối trở đi là cái máy điện thoại của mình bắt đầu báo hiệu có điện thư cho đến những giây phút cuối của hạn nộp bài.

Đa số các bài mình đều kiểm tra trước khi vào dạy để xem mức độ tiếp thu tài liệu của các thầy ở mức nào. Tất cả tài liệu đều bằng tiếng Anh nên việc đọc và hiểu đối với nhiều thầy không phải chuyện đơn giản. Có khi tài liệu khó quá các thầy nộp bài tóm tắt ý chính mình đọc mà cứ tưởng như các thầy tóm tắt một tài liệu nào khác chứ không phải tài liệu mình cung cấp. Biết là khó nhưng cũng phải làm vì ĐCV đang triển khai việc dạy các môn triết và thần bằng tiếng Anh để nâng cao chất lượng giáo dục của học viện. Ngoài ra ở Thái Lan vẫn còn khá thiếu thốn sách vở chuyên đề về thần học nên buộc phải sử dụng tài liệu tiếng Anh mới học được.

Nghĩ cũng tội nghiệp cho các thầy. Sách vở tiếng Thái thì thiếu. Tiếng Anh của các thầy thì chưa đạt tới mức cao trong khi chính sách của ĐCV là sử dụng tiếng Anh trong việc giảng dạy và học tập. Có lẽ còn nhiều năm nữa chương trình giáo dục mới ổng định và có sự tương đồng giữa khả năng của người học và yêu cầu của chương trình. Còn trong khi này thì mọi người cần phải kiên nhẫn. Giáo sư phải kiên nhẫn khi học trò chưa đáp ứng được hết yêu cầu của môn học. Ngược lại học trò cũng phải kiên nhẫn và cần cù học hỏi, rèn luyện khả năng về ngoại ngữ  để tiếp thu được những kiến thức quan trọng, sâu sắc của các học giả nước ngoài mà họ tiếp cận trong các môn học của mình.

Bangkok, ngày 4.7.2016

Nhà cộng đoàn Ngôi Lời tại Bangkok




Sau hơn một tháng thì ngôi nhà cộng đoàn Ngôi Lời đầu tiên tại Bangkok đã tương đối ổn định. Gọi là nhà cộng đoàn nhưng nó cũng chỉ là một căn nhà phố mà mình đã tìm thuê với một trệt hai tầng. Và gọi là cộng đoàn nhưng hiện tại cũng chỉ có mình và một bạn trẻ dự tu đang ở tại đây. Trong tương lại gần sẽ có thêm một anh em Ngôi Lời đến ở và làm mục vụ tại Bangkok. Dù chỉ là một cộng đoàn nhỏ bé nhưng đầy đủ tinh thần của Lời Chúa Giê-su rằng ở nơi nào có hai hoặc ba người tụ họp nhân danh Thầy thì Thầy sẽ ở giữa anh em.

Căn nhà mà mình thuê là một căn nhà trống nên thời gian qua mình đã phải trang trí cho nó với những thứ cần thiết như bàn ghế, tủ áo quần, kệ sách, đồ dùng trong nhà bếp v.v. Hình như đây là lần đầu tiên mà mình có cơ hội trang trí và mua sắm cho chỗ ở của mình. Từ trước đến nay mình chỉ ở những nơi đã có đồ đạc sẵn nên không cần phải suy nghĩ về cách trang trí hay sửa sang nhà cửa.

Mua sắm đồ mới cho đủ một căn nhà thì phải nói là quá tốn kém. Cũng may là ngoài ngân sách nhà dòng cung cấp thì còn có một số người ủng hộ để có thêm tiền mua những thứ cần thiết. Và có một gia đình người Thái có rất nhiều đồ đạc như bàn ghế họ không dùng đến nên đã tặng cho cộng đoàn. Thế là trong nhà bốn cái bàn làm việc, bộ bàn ăn, và chén ly bát đều hoàn toàn được người khác cho. Có dòng các seour dọn nhà còn cho hai thanh giường nữa. Đó là chưa kể có người từ Việt Nam tặng cho những tượng ảnh để làm bàn thờ và nhà nguyện.

Thế là cả tháng qua việc hoàn thiện căn nhà của cộng đoàn cứ diễn ra liên tục. Giai đoạn đầu thì làm tổng vệ sinh, sơn quét lại phòng tiếp khách, sửa lại hệ thống bơm nước, thay những ổ điện bị hư hỏng… Giai đoạn sau thì trang trí cho nhà nhìn sáng sủa hơn và mát mẻ hơn, có không gian dâng lễ trang nghiêm hơn. Sức lực cho những công việc này chủ yếu đến từ các anh chị em Việt Nam sinh sống trong khu vực đến phụ giúp. Không có họ tận tình giúp đỡ thì mình cũng coi như bất lực. Mới tối hôm nay có một ân nhân người Thái mang đến cho hai bàn làm việc. Hai cái bàn này họ từng dùng trong văn phòng công ty của họ. Bây giờ họ không dùng nữa nên biếu lại cộng đoàn. Nhưng khi đưa đến thì phát hiện ra hai bàn cở khá to, to hơn những cái bàn làm việc bình thường mà mình đã từng thấy. Mới đầu mình nghĩ có lẽ phải kêu xe để trả bàn lại cho họ vì không thể nào có thể đưa nó lên lầu trên để sử dụng được. Nhưng sau đó nhờ ba anh em Việt Nam đến giúp đỡ mà cả hai đều lọt vào những căn phòng tầng trên. Dĩ nhiên là vất vả lắm mới đưa hai cái bàn vừa to vừa nặng lên lầu, nhưng mình vừa mừng vừa an tâm khi không phải kêu xe để trả bàn lại cho người ân nhân đã có lòng tốt với cộng đoàn.

Hơn ba năm qua từ ngày mình hết làm quản xứ và chuyển về ở Bangkok thì chỉ ở trong ký túc của trường đại học hoặc trong phòng trọ. Đến bây giờ mới chuyển về nơi gọi là “nhà” vì có phòng ngủ, phòng tiếp khách, nhà bếp v.v. Mỗi lần nhìn xung quanh căn nhà mà mình đã tự tay đi thuê và trang trí, mình cảm thấy hạnh phúc vì tuy rằng căn nhà không phải lý tưởng lắm về địa điểm hay thiết kế, nhưng nó cũng sạch sẽ, gọn gàng, và ấm cúng. Sự ấm cúng của căn nhà không hẳn đến từ cách trang trí hay đồ vật mua sắm, nhưng đến từ sự đóng góp của nhiều tấm lòng để làm nên căn nhà của cộng đoàn. Người góp công, người góp của.

Hôm nay là thứ bảy đầu tháng nên mình tổ chức đọc kinh đền tạ trái tim Đức Mẹ trong nhà. Một số anh chị em đã đến tham dự. Cũng đã từ lâu mình ao ước có một nơi để tổ chức những chương trình cầu nguyện nho nhỏ, có một nơi để đón tiếp khách, để sinh hoạt… Cuối cùng thì điều đó cũng đã thành hiện thực. Ngày thứ bảy đầu tháng cũng là một dịp tốt để làm một trong những điều mà mình đã lên kế hoạch, và cũng là một dịp tốt để tạ ơn Chúa và Mẹ đã giúp cho mình trong suốt hơn một tháng qua để có được một nhà cộng đoàn Ngôi Lời tại Bangkok.

Bangkok, ngày 2.7.2016

Phiên chợ ở chùa




Những con hẻm trong khu phố tôi ở khá nhộn nhịp với lượng xe hơi và xe máy lưu thông không ít. Cứ khoảng 5 giờ sáng là tôi bắt đầu nghe tiếng xe rồ máy và tiếng người nói chuyện trên đường. Phòng ngủ của tôi ở tầng trên nhưng vì sát đường nên tôi nghe những âm thanh này rất rõ. Nó làm tôi nhớ lại thời gian tôi thực tập tại Việt Nam và ở trong một căn nhà phố trên đường Đặng Văn Ngữ ở quận Phú Nhuận, chỉ có ở đây thì nghe tiếng xe chứ không nghe tiếng bóp còi inh ỏi như ở Sài Gòn.

Cách hẻm tôi ở chỉ vài trăm mét là một ngôi chùa khá lớn với cái tên rất dễ thương dịch từ tiếng Thái ra tiếng Việt là Chùa Tre Bạc. Vì ngôi chùa được nhiều người biết đến nên cái hẻm chính cũng được mang tên là hẻm Chùa Tre Bạc, mặc dầu nó có cái tên chính thức là hẻm 43 đường Chan. Nói đến đây thì tôi chợt nhớ ra cái tên của con đường nơi tôi ở là Đường Vầng Trăng. Nghe cũng lãng mạn chán.

Trở lại chuyện cái chùa thì cứ mỗi chiều thứ sáu là khu vực này nhộn nhịp lên gấp bội lần vì trong khuân viên chùa diễn ra một phiên chợ tuần với hàng trăm gian hàng bán đủ thứ từ thức ăn cho đến áo quần, đồ gia dụng, v.v. Đặc điểm của phiên chợ này, và có lẽ đó là lý do nó thu hút hàng ngìn người đến mua sắm là giá cả cực kỳ rẻ. Một bó rau muống hay một bó cải to đùng chỉ có giá 10 baht. Có khi ba bó rau tùy chọn thì bán 20 baht. Ai thích ăn rau có thể đến ôm về bỏ trong tủ lạnh ăn vài ngày không hết. Tuần trước nhân dịp trời mưa và cũng là ngày của phiên chợ nên tôi đã bảo mấy bạn trẻ ra chợ mua thật nhiều rau về để ăn lẫu.

Chiều nay sau khi xong công việc tôi tản bộ ra chợ để dạo. Người người tấp nập, con nít có, nhân viên văn phòng vừa tan sở có, người già dẫn cháu đi chơi cũng có. Tôi ghé sang hàng trái cây còn thấy hai seour cũng đi mua chôm chôm, một sơ mặc tu phục màu trắng, còn sơ thứ hai mặc tu phục màu xanh. Hai sơ mãi mê chọn trái cây nên không để ý tôi chụp hình lén. Nhưng vì tôi không biết danh tính của hai sơ nên cũng không đến chào hỏi.

Tôi đi dạo một vòng thấy có quầy bán khoai lang luộc nên tôi mua nửa ký để ăn chơi. Khoai lang mới luộc nên nóng hổi. Tôi bóc một củ vừa ă vừa đi ngắm những hàng hóa người ta bày bán. Mặc dầu tổ chức chợ trong khu vực thành phố đông đúc, nhưng bầu khí rất thoải mái. Mọi người đi lại từ tốn để mua hàng. Những tiếng chào hàng vang lên xung quanh thật ngọt ngào: “Mời anh chọn hàng nhé”, “Mời chị thử hàng nhé.” Mọi thứ diễn ra vui vẻ và nhộn nhịp dưới bóng của mái chùa và tượng Đức Phật đang nhìn về phía mọi người với ánh mắt từ bi, đằm thắm.

Cái phiên chợ hàng tuần người Thái gọi là tà-lạt nắt (chợ hẹn). Có lẽ vì cứ vào ngày giờ đó mỗi tuần là người ta hẹn nhau đi ra chợ mua sắm và gặp gỡ nhau. Sau một tuần làm việc vất vả, vào chiều thứ sáu người dân lại dẫn nhau ra chùa để thưởng thức những món ăn bình dân và mua về nhà những món đồ cần thiết cho gia đình mà không phải méo mặt vì giá tiền. Tôi cũng không phải là người thích đi chợ, nhưng có lẽ thỉnh thoảng tôi cũng sẽ hẹn những ai đó để cùng đi chợ, cùng chọn những bó rau đem về nhà, để thưởng thức món chè Thái hay những củ khoai lang ngọt bùi. Tôi cảm thấy thật vui khi đã tìm ra cho mình được một điểm hẹn thú vị, cho dù đó chỉ là nơi mà tôi sẽ đi lang thang một mình để đắm chìm vào bầu khí của đời sống thành phố.

Bangkok, ngày 24.6.2016