Mình đang nghỉ ngơi thì nhận được một cú điện thoại đến từ cô Kày. Kày bào cho tôi chồng cô qua đời tại bệnh viện ở Udon Thani. Chồng cô tên Sam. Sam là một người Anh. Ông ta đến Thái Lan để lấy vợ Thái. Kày trẻ hơn ông nhiều tuổi. Hai vợ chồng ở trong một làng cách nhà thờ khoảng 40 cây số. Họ có một căn nhà khá so với nhiều người trong làng. Điều cũng dễ hiểu vì ông Sam là người nước ngoài. Ông ta không giàu, nhưng số tiền nhỏ của ông ta so với ở Anh thì vẫn có giá trị so với ở Thái Lan.
Ở vùng đông bắc này, đi vào các làng quê mà thấy có căn nhà to ở giữa những căn nhà bình thường thì đoán đó là nhà có rể Tây cũng ít khi sai.
Mình chưa biết ông Sam chết vì nguyên do gì, nhưng có lẽ do kiệt sức. Ông ta kiệt sức vì không chịu ăn uống, mà chỉ hút thuốc và uống bia suốt ngày. Cách đây vài tháng mình đi gặp ông ở nhà và khuyên ông đi khám bác sĩ. Phải khuyên thật nhiều ông mới chịu đi, nhưng có lẽ sau khi gặp bác sĩ rồi thì ông không có làm theo lời của bác sĩ dẫn đến sức khỏe càng ngày càng suy yếu.
Ông Sam và cô Kày lấy nhau cách đây hơn hai năm. Lúc đó mình chưa về xứ này. Khi tới đây thì thấy hai vợ chồng đang học giáo lý. Cô Kày học thêm sức. Mình bất ngờ, hỏi cô dạy giáo lý: - Tại sao hai người đám cưới rồi mà vẫn còn học thêm sức là sao?
Cô dạy giáo lý trả lời: - Cha Kunu muốn lo việc này cho xong trước khi ngài đi nên đã ban phép hôn phối cho họ, và họ hứa sẽ tiếp tục học sau khi đám cưới.
Cô Kày tiếp tục học không mấy lâu thì bỏ hẳn. Gần hai năm qua mình không hề thấy cô ta đến nhà thờ. Mình trách cha xứ trước đây là ban bí tích một cách thiếu suy nghĩ dẫn đến việc người nhận bí tích không tuân theo những gì giáo hội dạy.
Nhưng chuyện cũng đã qua rồi. Lúc cô Kày gọi điện thoại đến mình hỏi cô sao không gọi cho minh trước khi ông chết mà đợi đến khi chết rồi mới gọi. Cô bảo: - Lúc đó nghĩ gì cũng không ra cả.
Thế là ông Sam chết mà không được nhận các bí tích cuối cùng. Mình hỏi cô Kày: - Việc chôn cất gia đình tính làm sao?
Cô Kày trả lời: - Ngày mai sẽ đem xác về nhà.
- Trước khi ông Sam chết ông có nói gì về vấn đề chôn cất không?
- Ông nói là đem xác đi thiêu và rải tro trên đập Ubonrat.
- Ông nói vậy thật à?
- Vâng.
- Sao không đem đi chôn?
- Ông nói không muốn chôn.
Mình gọi điện thoại hỏi cha Kowit: - Thưa cha có người giáo dân mới qua đời. Gia đình muốn đem đi thiêu rồi rải tro trên đập Ubonrat có được không?
Cha Kowit trả lời: - Không được. Tốt nhất là chôn. Nếu có lý do gì trắc trở không thể chôn được thì thiêu. Nhưng phải đem tro đi cất đâu đó chứ không thể đem rải trên nước được.
- Vâng. cám ơn cha. Ngài mai con sẽ nói lại với họ để họ cân nhắc lại việc họ làm. Thưa cha ở đây có nơi nào thiêu mà không phải của chùa không?
- Không. Các nơi thiêu toàn là các nhà chùa Phật giáo.
Thế là ngày mai mình sẽ tiếp tục trao đổi với gia đình để họ có cách lo việc an tán cho thỏa đáng. Mình sẽ bảo họ đem xác tới nhà thờ để làm đám tang. Mình hy vọng là họ sẽ đến chôn ở nghĩa trang Công giáo tại Udon. Nếu khôg thì hãy đem đi thiêu, nhưng phải cất hài cốt ở nhà thờ chánh tòa. Chứ không thể nào đem đi rải trên biên được.
Nong Bua Lamphu, ngày 4.3.2010
Bàn về mục vụ cho người di dân Việt Nam
Hôm nay cha Doroteo một linh mục dòng OMI đến gặp mình. Ngài phụ trách chương trình "Nhà đón tiếp / Hospitality House" của Ủy ban di dân của Hội đồng Giám Mục Thái Lan. Ngài muốn tìm hiểu thông tin về công tác mục vụ mà mình đang làm cho người di dân Việt Nam.
Mình cũng trình bày với ngài những công việc mà Hiệp hội Công giáo Việt Nam tại Thái Lan đã từng làm và đang làm, cũng như nói về những khó khăn của việc mục vụ khi vấn đề lao động di dân Việt Nam tại Thái Lan không được giáo hội Thái Lan quan tâm đến. Chỉ có một số linh mục và giáo dân quan tâm nhưng trên phương diện cá nhân chứ chưa có một chính sách từ phía giáo phận hoặc HĐGM nhằm giúp đỡ cho người di dân Việt Nam tại Thái Lan. Mình đã nói thẳng với ngài là theo nhận định của mình mục vụ giúp cho người di dân tại Thái Lan còn rất yếu - không chỉ người di dân đến từ các nước mà còn di dân trong nước như từ miền quê lên thành phố.
Ngài cũng đồng ý với mình là một số lĩnh vực chưa được quan tâm đến và ngài ngõ ý nhờ mình tham gia vào việc xây dựng mục vụ di dân cho người Việt Nam. Một trong những điều có thể bắt đầu làm là việc đưa việc giúp đỡ người Việt Nam vào những mục vụ đang làm cho những cộng đồng di dân khác như người Lào mà chưa làm cho người Việt Nam.
Mình cũng đã ngõ ý với ngài rằng mình rất muốn tìm hiểu về công tác của ngài cũng như của Ủy ban di dân của HĐGM. Ngài đã ngỏ ý mời mình đến tham dự cuộc họp hai ngày vào cuối tháng khi sẽ có nhiều thành phần tham dự về vấn đề di dân tại Khorad. Mình đã nhận lời mời tham dự cuộc họp.
Mình hy vọng rằng bắt đầu từ cuộc gặp gỡ này sẽ có những bước tiến mới trong việc đưa vấn đề người Việt di dân vào chương trình mục vụ của giáo hội Thái Lan.
Nong Bua Lamphu, ngày 4.3.2010
Mình cũng trình bày với ngài những công việc mà Hiệp hội Công giáo Việt Nam tại Thái Lan đã từng làm và đang làm, cũng như nói về những khó khăn của việc mục vụ khi vấn đề lao động di dân Việt Nam tại Thái Lan không được giáo hội Thái Lan quan tâm đến. Chỉ có một số linh mục và giáo dân quan tâm nhưng trên phương diện cá nhân chứ chưa có một chính sách từ phía giáo phận hoặc HĐGM nhằm giúp đỡ cho người di dân Việt Nam tại Thái Lan. Mình đã nói thẳng với ngài là theo nhận định của mình mục vụ giúp cho người di dân tại Thái Lan còn rất yếu - không chỉ người di dân đến từ các nước mà còn di dân trong nước như từ miền quê lên thành phố.
Ngài cũng đồng ý với mình là một số lĩnh vực chưa được quan tâm đến và ngài ngõ ý nhờ mình tham gia vào việc xây dựng mục vụ di dân cho người Việt Nam. Một trong những điều có thể bắt đầu làm là việc đưa việc giúp đỡ người Việt Nam vào những mục vụ đang làm cho những cộng đồng di dân khác như người Lào mà chưa làm cho người Việt Nam.
Mình cũng đã ngõ ý với ngài rằng mình rất muốn tìm hiểu về công tác của ngài cũng như của Ủy ban di dân của HĐGM. Ngài đã ngỏ ý mời mình đến tham dự cuộc họp hai ngày vào cuối tháng khi sẽ có nhiều thành phần tham dự về vấn đề di dân tại Khorad. Mình đã nhận lời mời tham dự cuộc họp.
Mình hy vọng rằng bắt đầu từ cuộc gặp gỡ này sẽ có những bước tiến mới trong việc đưa vấn đề người Việt di dân vào chương trình mục vụ của giáo hội Thái Lan.
Nong Bua Lamphu, ngày 4.3.2010
Mất ngủ - vui buồn lẫn lộn
Tối qua mình không ngủ được vì trong đầu cứ hiện lên những vấn đế phải giải quyết trong công việc. Mặc dầu sau khi trở về từ tỉnh Udon Thani, nơi mình làm lễ tiếng Việt mỗi Chúa Nhật cuối tháng thì mình lên giường liền và cũng tìm đến giấc ngủ khá nhanh. Nhưng chỉ một chốc sau là mình tỉnh giấc.
Đêm không ngủ được thấy thật dài. Mình mở email ra và trả lời những email mà mình nhận được. Mình mở radio trên mạng ra nghe, hết chương trình Công giáo đến chương trình thời sự. Mình còn mở chương trình radio tiếng Thái mà mình làm ở đây ra nghe nữa. Nhưng cũng không tìm đến giấc ngủ được. Nghe radio không giải quyết được vấn đề nên mình mở đèn đem đọc sách Thánh Kinh. Thiếp đi một lúc lại thức.
Cứ vận nên cả ngày hôm nay mình như người mất hồn. Chiều nay còn phải đi họp ở giáo phận nữa nên lại càng mệt. Tối nay mình muốn có một giấc ngủ ngon, nhưng không biết có được hay không.
Mấy tuần qua mình chẳng màng gì đến việc viết nhật ký. Mình mất cảm hứng, mặc dầu có rất nhiều chuyện để kể - vui có buồn có.
Chuyện vui thứ nhất - Một gia đình người Thái gốc Hoa nhận mình làm con tinh thần.
Chuyện vui thứ hai - Mình được làm quen với nhiều người mà mình trước đây không hề quen biết. Và họ tỏ ra rất có thiện cảm với mình.
Chuyện vui thứ ba - Mình có một chiếc xe để xử dụng cho công việc mục vụ. Mặc dầu là xe cũ như cũng còn khá tốt.
Chuyện vui thứ tư - Mình đã thông thạo hơn phần nào trong việc thực hiện chương trình radio. Và tờ thông tin liên lạc của giáo xứ cũng đã được làm tốt hơn và đẹp hơn, với nội dung phong phú hơn.
Nhưng cũng có những chuyện không mấy vui. Một số công việc mục vụ của mình với giới trẻ bị người khác đánh giá là "vô ích", mặc dầu những người đó chưa hề chứng kiến những buổi sinh hoạt đó như thế nào.
Một số chương trình trong giáo xứ được tổ chức với ý tưởng tốt nhưng thiếu số người tham gia.
Hai bạn trẻ trong giáo xứ sau khi mình cho biết là chưa sẵn sàng để được nhận bi tích thêm sức thì hai bạn và gia đình đã qua mặt mình bằng cách tìm đến trường học Công giáo nơi hai em đang học để nhờ họ đưa tới nhà thờ chánh tòa cho ĐGM ban bí tích thêm sức ngày hôm qua. Nhà trường quyết định điều này mà không hề thông báo cho mình là chá xứ của hai em biết. Hôm nay mình đã tìm đến ĐGM để trình bày về việc này và ĐGM có hứa sẽ đưa vấn đề ra trong phiên họp giáo phận tới đây.
Mình bị ho hơn một tháng rồi mà chưa khỏi.
Nong Bua Lamphu, ngày 1.3.2010
Subscribe to:
Posts (Atom)