Chàng trai tuyệt vời



Cách đây vài ngày mình được xem video và nghe về câu chuyện của anh chàng tên Nick Vujicic ở Úc. Đây là một người thanh niên 26 tuổi mà từ khi sinh ra đã không có tay có chân. Nhưng điều này đã không cản trở anh ta trở thành một nhà hùng biện đi khắp thế giới để nói cho người ta nghe về đời sống của mình cũng như giúp cho họ có một cái nhìn tích cực về cuộc sống. Câu chuyện của Nick rất ấn tượng. Mình liền đem video của Nick đến cho một bệnh nhân HIV tên Tom xem. Tom cũng là một thanh niên 26 tuổi. Khi mới đến TT thì Tom rất yếu ớt. Tay chân dường như đã bị bại liệt do ảnh hưởng của HIV. Nhưng nhờ vào nỗ lực cá nhân và sự khuyến khích của những nhân viên TT mà Tom đã trở nên mạnh khỏe. Hằng ngay Tom giúp người làm vườn với công việc chăm sóc khuôn viên TT và nhà thờ. Tom đã có thể đi lại như một người bình thường.


Khi Tom xem video về Nick, một con người không tay không chân mà còn biết bơi, biết làm những công việc hằng ngày thì anh đã tỏ ra rất khâm phục và như được thêm ý chí hơn. Tom nói trước đây cũng chỉ nghĩ rằng mình sẽ chết, chứ không còn sống bao lâu nữa. Tom không ngờ còn có ngày hôm nay. Tuy nhiên nhiều khi bản thân Tom cũng chán nãn và thiếu nghị lực sống. Tom nói nhiều khi chỉ muốn sống vì con cái. Nếu không có hai người con thì chắc cũng chẳng muốn sống làm gì.


Mình đã đem câu chuyện của Nick vào những cuộc gặp gỡ với các bệnh nhân HIV tại TT. Sáng nay mình gặp bà Bun Mà. Bà mới vừa đến TT tối qua. Bà nói là bà cảm thấy rất cô độc, chỉ nghĩ về cái chết trước mắt. Con cái dường như đã bỏ bà. Anh em mỗi người mỗi ngã, ở đâu bà cũng không hay biết.


Mình đem câu chuyện của Nick ra khuyên bà, và giới thiệu cho bà về khái niệm Thiên chúa đồng hành. Bà chưa quen với điều này vì bà là một người theo đạo Phật. Mình mời bà đến nhà thờ dự lễ Ngày Chúa Nhật. Bà nói sẽ đi.


MÌnh không chỉ dùng câu chuyện của Nick trong việc tham vấn cho bệnh nhân HIV mà còn đưa nó vào giờ dạy tiếng Anh tại bệnh viện nữa. Vì không chỉ các bệnh nhân HIV dễ dàng đầu hàng khi gặp phải những điều khó mà ngay những người như bác sĩ và y tá cũng thế. Hôm qua mình mở video về Nick cho họ xem rồi lấy câu chuyện đó làm đề tài thảo luận trong lớp. Có lẽ qua những hình ảnh mà họ thấy được và những lời chia sẻ, mội người đã được thêm nghị lực không chỉ trong việc học tiếng Anh mà những vấn đề khác trong cuộc sống nữa.


Vâng, một con người cũng có thể gây ra ảnh hưởng cho rất nhiều người. Anh chàng Nick rất đáng khâm phục. Mình đã đem câu chuyện của anh ta để giúp người khác, nhưng có lẽ mình cũng phải tự nhắc mình là phải giúp đỡ chính bản thân nữa.
Nong Bua Lamphu, ngày 23.5.2009

Nhà thờ đông


Hôm nay hình như lần đầu tiên nhà thờ đầy người mà không có lý do gì đặc biệt. Trước đây lễ Chúa Nhật ít khi hơn 50 người tính cả con nít lẫn người lớn. Có khi còn dưới 40 người. Nhưng gần đây số người đến tham dự thường xuyên trên 50 người. Hôm nay có đến 70 người. Việc có 70 người trong thánh lễ Chúa Nhật đối với nhà thờ này là một sự kiện vì hôm nay chỉ là một thánh lễ Chúa Nhật bình thường, không có ai tổ chức đám dỗ, không phải là một thánh lễ đặc biệt của giáo xứ hoặc giáo hội.

Việc có thêm người đến nhà thờ cũng không phải là không có lý do. Lý do chính là chương trình sinh hoạt thiếu nhi đã khởi hành được 3 tuần và ngày càng có học sinh đến học đông hơn. Hiện nay số em ghi danh đã trên 25 em, và đoán rằng vài tuần nữa sẽ có thêm học sinh đến ghi danh. Nhiều em tham gia chương trình là Phật giáo mà trước đây chưa từng đến nhà thờ bao giờ.

Việc tổ chức chương trình sinh hoạt thiếu nhi ngày Chúa Nhật là một thí nghiệm mới trong công việc truyền giáo của mình. Mình không biết rồi sẽ có hiệu quả đến đâu. Nhưng dù sao đi nữa thì thánh lễ Chúa Nhật ngày càng đông hơn, trong nhà thờ có phần sinh động hơn, thêm người được biết về Thiên Chúa và tình yêu của Ngài. Phải chăng như thế cũng là một điều đáng mừng và là niềm khích lệ cho những công việc lâu dài trong tương lai.

Nong Bua Lamphu, ngày 17.5.2009

Rắn vào nhà thờ


Sáng nay vừa làm lễ xong thì vào phòng áo phía sau cung thánh để thay áo và tắt đèn nhà thờ. Các soeur thì dọn bàn thánh và đóng cửa nhà thờ. Mình đến nơi tắt cầu giao thì phát hiện một con rắn đang nằm in nơi góc tường dưới chồng ghế nhựa. Rắn không to, chỉ khoảng 50 cm. Mình cũng đã từng nghe nói xung quanh nhà thờ có nhiều rắn. Bên TT cũng đã từng có rắn vào nhà, không phải rắn nhỏ mà là rắn to nữa là khác. Có lần có con rắn vào, nhân viên đập nó chết thì mấy hôm sau thêm một con to cũng đến. Người ta nói rắn thì có cặp đực cái. Nếu giết một con thì con kia sẽ đến tìm.

Nói vậy chứ từ n gày đến đây mình cũng chưa từng gặp con rắn nào, đặc biệt là trong nhà thờ. Mình nhìn nó cũng chẳng biệt nó độc hay không. Nói chung là mình rất ghét rắn và rất sợ rắn. Nghĩ đến rắn là cảm thấy rùng mình. Hồi còn nhỏ khi còn ở Việt Nam, có lần ra vườn phía sau nhà để đi đái. Vừa kéo quần xuống thì phát hiện ra một con rắn đang nằm đó nhìn mình. Lúc đó thì hoảng hồn bỏ chạy. Từ đó trở đi mình thật sự sợ rắn, có khi nằm mơ bị rắn rượt nữa.

Cho đến bây giờ vẫn ghét rắn. May là cái nhà xứ của mình xây thật kín nên rắn có lẽ sẽ vào không được, đó là không ai quên đóng cửa. Mà việc để cửa mở toang thì cũng hay xảy ra. Nghĩ tới việc vào nhà gặp con rắn đang nằm ở phòng khách mà ớn cả mình.

Sáng nay khi phát hiện con rắn thì ra phía trước nói với các seour: - Seour ơi, trong nhà thờ có rắn.

Seour hỏi lại: - Rắn ở đâu?

- Gần chồng ghế đàng sau cung thánh đấy.

- Rắn to hay nhỏ.

- Không to lắm, nó đang nằm im ở đó thôi. Mình làm sao đây?

- Cha có cái cây gì không? - Seour Helga hỏi.

- Tôi không dám đập nó đâu. Tôi sợ rắn lắm.

- Để seour đập cho.

- Seour dám đập à? Hay là để tôi kêu một bạn trẻ đến đập cũng được. Nó đang ngủ trong nhà xứ.

- Không sao đâu. Tôi đập được. - Seour Helga quả quyết.

Thế là mình chạy ra tìm cho seour Helga một cây tre. Seour Helga cầm cây trẻ đi vào phòng áo. Mình không đi theo. Mình ngồi ở ghế giáo dân. Mình nghe tiếng đập một lần, hai lần, khoảng 5 hay 6 lần gì đó. Tiếng đập ngừng. Mình không vào để xem con rắn chết hay chưa, hoặc là seour mang nó đi đâu.

Mình ra phía trước nhà thờ với các seour khác. Seour Helga làm xong việc cũng ra. Seour nói cn rắn này còn nhỏ. Trước đây seour đã đập một con rắn hổ mang. Nó đến ngay trước cửa nhà trẻ. Con rắn này to lắm. Khi seour gặp nó thì seour thật sợ, nhưng đã kiếm một cây để đập nó. Khi đập nó lần thứ nhất thì nó phóc mình lên. Seour sợ quá nên đến ôm thân tường. Nhưng sau đó seour lấy lại bình tĩnh và quất con rắn thêm một phát nữa. Sau đó nó lăn ra chết.

Thế là rắn cũng đã vào nhà như mình sợ sẽ xảy ra. May là lần này chỉ là rắn nhỏ. Không biết nếu có rắn to thì mình sẽ xử lý như thế nào. Mong rằng sẽ không có ngày đó. Thật đáng sợ.

Nong Bua Lamphu, ngày 12.5.2009