Trong TT Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp có hai thằng con trai tuổi 16. Tụi nó mồ côi cha mẹ và bị nhiễm HIV từ khi mới sinh ra. Tụi nó ở TT được chăm sóc đầy đủ, từ việc học hành cho đến ăn uống, không thiếu gì. Thầy Damien mở TT đặc biệt dành chó các bạn trẻ bị nhiễm HIV tuổi teen trở lên. Thế mà tụi nó không chịu ở. Ba bốn lần rồi hai thằng này, một đứa tên Boy, một đứa tên Arm cứ trốn nhà đi bụi. Mỗi lần tụi nó trốn đi là tụi nó ăn cắp đồ đi luôn. Khi thì ăn cắp xe đạp, áo quần. Khi thì ăn cắp điện thoại di động của các bệnh nhân khác.
Nhưng hai thằng không đi xa. Tụi nó cứ lẩn quẩn trong phố. Có khi đêm tối tụi nó rình vào trong trung tâm để ăn cắp thức ăn trong nhà bếp. Thỉnh thoảng mấy đứa trong nhà thờ cũng thấy hai đứa đi lang thang trên đường. Vừa rồi thằng Thẳng bảo thấy thằng Boy đang lục đồ ăn trong thùng rác ở bờ hồ. Thằng Thắng nói:
- Nhìn hai đứa bây giờ thê thảm lắm, đặc biệt là thằng Boy. Chân tay lở loét, người như cây sậy. Nó còn đi cà nhắc nữa.
- Khi thấy mày nó có nói gì không? - Mình hỏi thằng Thắng.
- Nó không nói gì cả. Nó chỉ cười thôi.
Chiều nay sau khi mình dạy học xong, thầy Bern rũ mình đi dạo bờ hồ, ý là để xem có gặp hai đứa ở ngoài đó không. Nhưng vừa sau đó thì nghe tin là hai đứa đang ở TT. Có một bác sĩ mang nó đến TT vì nó cứ lẩn quẩn trong khu vực phòng bệnh và quán ăn gần đó. Người ta thấy vậy cũng ớn nên tìm cách đưa nó về.
Mình và thầy Bernd ra ngoài ăn tối, định sau khi ăn xong về thì nói chuyện với tụi nó xem tụi nó có ý định như thế nào. Nhưng thầy Bernd mới cho hay là hai tụi nó đi rồi. Tắm rửa ăn uống xong là đi. Tụi nó không muốn ở lại TT. Mặc dù ở bên ngoài đói rách, không có thuốc men để uống, sức khỏe ngày yếu dần, căn bệnh SIDA ngày càng hiện rõ trên thân thể, thế mà tụi nó vẫn quả quyết không muốn ở lại TT. Tụi nó không muốn sống trong môi trường có kỹ luật, phải tuân theo những quy tắc của TT. Sống tự do bên ngoài vẫn hơn là chấp hành kỹ luật.
Trường hợp của hai thằng Boy và Arm trên thực tế cũng chẳng khác gì nhiều người. Họ chẳng bao giờ muốn được giúp đỡ. Họ không biết rằng họ cần sự giúp đỡ của người khác. Họ không biết rằng điều người khác đang làm là để cho họ được tốt hơn. Thật trớ trêu khi mình muốn giúp đỡ người khác mà họ cứ nghĩ rằng mình làm điều đó cho mình. Mình dường như phải năn nỉ để mình được giúp họ. Việc phục vụ người khác sẽ tốt biết bao nếu người ta sẵn sàng để cho mình phục vụ họ.
Nong Bua Lamphu, ngày 22.8.2010
No comments:
Post a Comment