Khi phải từ chối
Hôm nay ở nhà thờ chánh tòa Udon mừng lễ quan thầy. Mình dẫn giới trẻ trong giáo xứ đi tham dự. Còn các seour thì dẫn các em mồ côi đi. Cũng đã lâu rồi mình không đi tham dự lễ quan thầy của các giáo xứ vì từ ngày đến làm việc ở NBL thì mình đều bận mỗi ngày thứ bảy.
Đi đến các giáo xứ để tham dự các lễ đã trở nên một việc làm rất thú vị đối với mình vì mỗi lần đi mình đều có dịp gặp gỡ giáo dân ở đây đó. Khuôn mặt của mình đã trở nên quen thuộc với nhiều giáo dân và ngược lại cũng vậy. Giờ đây mình đến đâu cũng được chào đón một cách thân tình. Nhiều người hỏi thăm chuyện giáo xứ và về công việc của mình.
Hôm nay mình gặp một nhóm linh mục tu sĩ người Việt từ Lao đến tham dữ lễ. Có cha Phúc của hội Thừa sai Đức tin, hai thầy dòng Đa Minh, và một thầy dòng Tên. Các thầy đang học ở Lào và đi cùng giáo dân qua dự lễ quan thầy. Họ rất vui khi gặp được mình và gặp được Đức Giám Mục. ĐGM đã đón tiếp các ngài rất thân tình và còn tặng cho mỗi người một quyển sách hình của ngài nữa. Vì thế ai cũng phấn khởi.
Hôm nay một chú người Việt đang lao động ở Thái Lan đến xin mình tiền. Chú nói hộ chiếu của vợ chúng có vấn đề nên phải về lại Việt Nam và mất 5,000 baht. Chú nói chú khó khăn và xin mình giúp đỡ. Nhưng mình từ chối. Mình từ chối chú vì mình thấy vấn đề của chú chưa đến nỗi cơ cực. Những vấn đề như thế này xảy ra thường xuyên với những người Việt Nam lao động ở Thái Lan. Và trên thực tế thì ai cũng khó khăn chứ không phải gì một mình chú. Nhưng người ta không mạnh dạn để xin sự giúp đỡ như chú. Nhưng ngoài chú ra thì cũng có những người khác đến xin mình như thế.
Mình đã từ chối vì hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là thực sự mình không có tiền để giúp đỡ cho những trường hợp như thế này trong khi kinh tế của giáo xứ mình chỉ là "sống qua ngày". Mình muốn làm những dự án trong giáo xứ nhưng chưa thực hiện gì được vì không có ngân quỷ.
Thứ hai là mình không muốn tạo ra một tiền lệ mà những người đến mình để xin giúp đỡ mỗi khi có việc xảy ra vì họ nghĩ rằng mình là nơi dễ dàng để xin vì mình là một ông cha hoặc mình là người đến từ Mỹ.
Hôm nay mình các cha vừa làm lễ xong, bước vào phòng thay áo thì một chị tên Lan chạy vào phòng áo của cha xin mình nói chuyện với một người từ Việt Nam. Mình hỏi chị đó là ai và họ muốn gì. Chị bảo là họ muốn xin tiền giúp xây nhà thờ ở Việt Nam. Mình đã từ chối tiếp cuộc điện thoại đó vì mình không muốn bị quấy rầy khi mới vừa dâng lễ xong và đang đứng chung với ĐGM và các cha. Thứ hai là mình biết chắc chắn mình sẽ không giúp được cho việc xây nhà thờ ở nơi nào đó ở Việt Nam trong khi chính mình đang cần tiền cho giáo xứ của mình.
Khi thấy mình không nhận điện thoại chị Lan đưa cho cha John (Bằng) để nói chuyện. Trong bàn ăn, cha John nói với mình: - Họ cứ nghĩ tôi có tiền vì tôi là một linh mục người Mỹ. Nhưng tôi cũng nói với họ là địa phận phải nuôi tôi chứ tôi không làm gì có tiền. Còn việc giúp tiền xây nhà thờ thì tôi nói tôi không dám hứa. Tôi sẽ viết thư qua Mỹ để xin giúp đỡ, nhưng không biết họ có cho không.
Từ ngày mình đến Thái Lan, mình rất ưu tư đến những bạn trẻ lao động Việt Nam. Nhưng mình đã khẳng định từ đầu là mình sẽ giúp đỡ trong việc đạo đức và tinh thần chứ không thể là một nguồn cung cấp tiền. Đó không phải là mục đích và ước muốn của mình. Nó sẽ làm cho việc mục vụ của mình đi theo một đường hướng tiêu cực. Vì thế những lời xin giúp đỡ thời gian qua đều đã bị mình từ chối một cách thẳng thắn. Phải chăng mình sẽ bị mang tiếng là ông cha 'keo kiệt'? Cũng có thể nhưng đó là điều mình phải chấp nhận nếu mình muốn tiếp tục thực hiện công việc mục vụ theo đúng nghĩa và tinh thần của nó.
Nong Bua Lamphu, ngày 30.8.2008
Đối thoại liên tôn?
Cứ mỗi thứ 5 và thứ 6 thì mình lên trường học của tỉnh để dạy tiếng Anh cho bọn học sinh. Hôm nay mình sẽ dạy bọn lớp 8 và lớp 11. Ngài mai thì mình dại bọn lớp 10. Ở các lớp khác nhau nhưng trên thực tế nhiều khi khả năng nói tiếng Anh chẳng xê xích nhau là bao. Nói chung là chẳng có đứa nào nói được câu "Anh ăn cơm chưa?" bằng tiếng Anh cho đúng văn ngữ. Mà dạy đi dạy lại nhiều lần cũng không nhớ.
Tuần vừa rồi mình hỏi bọn học sinh lớp 10 cái gì dễ nhớ. Chúng nó trả lời, nhớ những thông tin về các ngôi sao điện ảnh, ca sĩ. Còn tiếng Anh thì học xong rồi quên. Bó tay!
Hôm nay thầy Ron đang liên lạc để đưa mình vào dạy ở một ngôi chùa trong phố. Mình hỏi thầy Ron:
- Trong chùa thì sẽ dạy cho ai?
- Dạy cho các đệ tử. - thầy trả lời.
- Có khoảng bao nhiêu người?
- Có khoảng 30 người. Trược đây tôi có dạy ở đây. Nhưng sau này bận việc nên không dạy nữa.
- Thầy dạy ở đó thầy như thế nào?
- Họ cũng rất tốt. Nhưng có một điều là khi mình vào lớp họ chỉ nói câu chào chứ không đứng dậy như ở trường học.
- Tại sao như vậy?
- Có lẽ vì họ nghĩ rằng họ là nhà sư nên họ không cần đứng lên chào mình.
- Nhưng đây chỉ là đệ tử chứ đâu phải nhà sự.
- Tôi cũng không biết. Nhưng tôi hiếu kỳ khi cha đến dạy đó thì họ sẽ có cử chỉ như thế nào.
- Ừ nhỉ. Tôi không phải là nhà sư nhưng là linh mục, cũng chịu chức như nhà sư. Không biết họ có nhận ra sự tương đồng không?
Nếu hoạt động mới này được giàn xếp êm xuôi thì mình sẽ đi dạy học trong chùa. Cũng là một hình ảnh khá thú vị khi một vị linh mục lại đi dạy tiếng anh cho những vị nhà sư. Trao đổi liên tôn là vậy đấy.
Nong Bua Lamphu, ngày 27.8.2008
Đi quyên góp
Tuần trước thầy Damien đến gặp mình hỏi:
- Đầu tháng 9 có một cơ hội gây quỷ cho giáo xứ cũng như trung tâm Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, cha có thể làm được không?
- Thưa thầy, cơ hội như thế nào ạ? - Mình hỏi lại.
- Hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế ở Bangkok. Họ mời tôi đến để nói chuyện trong giáo xứ về công việc truyền giáo, như trước đây tôi đã từng làm. Cứ mỗi tháng là họ mời một nhà truyền giáo về nói chuyện để tạo điều kiện cho các nhà truyền giáo gây quỹ. Nhưng vì tháng 9 này tôi phải đi Mỹ nên tôi không thể nhận lời mời của họ được.
- Vậy thì tiếc quá.
- Vì thế tôi đã nói với nhân viên trong giáo xứ cho cha đi thế tôi.
- Vậy hả? Họ nói sao?
- Họ nói như vậy cũng được.
- Nhưng con ngại quá à. Thầy là một nhà truyền giáo kỳ cựu và họ rất tôn trọng. Vì thế giáo xứ DCCT đã mời thầy đến 3 lần. Nhưng con còn trẻ, mới bắt đầu làm việc. E rằng họ sẽ không muốn cho con thế thầy đâu. - Mình trình bày với thầy Damien một cách chân thật.
- Tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.
- Riêng con thì không ngại trong vấn đề đứng lên chia sẻ về công việc mục vụ cũng như hoạt động HIV/AIDS của trung tâm. Con chỉ ngại là mình không có đủ tư cách để cho họ mời. Nếu được thì con nhờ thầy liên lạc với cha Sririchai, cha xứ ở đó để hỏi ý kiến của cha trước đã.
- Được rồi, để đó tôi sẽ liên lạc với cha Sririchai. Nhưng tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.
Sau khi gặp được cha Sririchai, thầy Damien cho mình biết, ngài nói là không có vấn đề gì. Mình cảm thấy nhè nhàng hơn. Nếu đã hỏi ý kiến của cha xứ thì mình có thể tự tin để thay thế thầy Damien đi nói chuyện "quyên góp".
Nhưng sau đó mình lại tiếp tục ngại. Mình định trước khi đi sẽ liên lạc với cha Sririchai thêm một lần nữa để xác định sự việc cho chắc chắn. Nếu mình xuống Bangkok, bước vào nhà xứ mà các cha ở đó bất ngờ với sự hiện diện của mình thì quê chết.
Nhưng sự lo ngại của mình đã được trấn an. Cách đây vài ngày, mình đã nhận được cuộc điện thoại trực tiếp từ cô thư ký văn phòng yêu cầu mình gởi thông tin cá nhân để cho văn phòng đưa vào bản thông tin liên lạc của giáo xứ bằng tiếng Anh lẫn tiếng Thái.
Vậy là bây giờ mình không còn e ngại với việc có thực sự được mời hay không mà chỉ cần chăm chú vào việc soạn bài chia sẻ để trình bày trong các thánh lễ vào cuối tuần đó.
Giáo xứ DCCT cũng là nơi mình đã từng ở khi còn theo học tiếng Thái ở Bangkok nên mình quen thuộc với không gian và quang cảnh ở đó. Hai ngày thứ bảy và Chúa Nhật có khoảng 5 lễ tiếng Anh và 3 lễ tiếng Thái. Mình sẽ nói chuyện trong tất cả các thánh lễ.
Biết rằng đây là một dịp quan trọng nên mình cũng cố gắng soạn bài chia sẻ kỷ càng để hy vọng rằng sẽ nhận được sự hỗ trợ từ những người giáo dân tốt bụng cũng như có điều kiện ở Bangkok.
Lần nói chuyện ở Bangkok lần này cũng sẽ là lần đầu tiên mình làm công tác "quyên góp" cho công việc mục vụ. Sau này cũng sẽ có thêm những lần như vậy nữa để lo cho những chương trình của giáo xứ. Có lẽ đây là một công việc mà mình không thể tránh được nếu mình muốn phát triển giáo xứ thêm vững mạnh hơn.
Nong Bua Lamphu, ngày 25.8.2008
Subscribe to:
Posts (Atom)