Hơn một tuần rồi, mình bị cảm không lành. Mình ở nhà nhiều, không đi dạy, để dưỡng sức. Nhưng có lẽ ở nhà nhiều quá cũng không tốt. Mình cảm thấy có cảm giác chán chán. Đời sống bổng nhiên không mấy hứng thú. Mình có một số suy nghĩ tiêu cực, muốn cho thời gian trôi qua mau để mình rời khỏi nơi đây, đi tìm cái mới, tìm công việc mới. Thời gian gần bốn năm là cha xứ ở nhà thờ này, bổng nhiên cảm thấy thật nhàm. Giờ đây đang chuẩn bị cho lễ quan thầy, diễn ra trong vòng một tháng nữa, nhưng mình không cảm thấy hứng thú. Mình không biết chuyện gi đang xảy ra với mình. Mình đang mất nguồn cảm hứng để làm việc, để phục vụ. Mình cảm thấy buồn. Mình cảm thấy trống vắng. Một cảm giác thật khó diễn tả. Làm thế nào bây giờ? Không biết chia sẻ với ai cả. Chỉ biết chia sẻ với Chúa, nói với Chúa là con buồn, con cảm thấy chán. Con không biết làm gì cho công việc của con tốt hơn bây giờ. Con thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Con cần một lời khuyến khích, nâng đỡ, nhưng ai sẽ cho con lời đó?
Nong bua lamphu, ngày 23.8.2011
Tạm biệt thầy Bernd
Mình đi Bangkok về thì hôm sau bị cảm, người mệt, có triệu chứng sốt và ho. Có lẽ do những ngày qua đi nhiều nơi rồi ngủ ít nên khả năng đề kháng bị giảm xuống. Vả lại dạo này thời tiết cũng kỳ lạ, khi mưa khi nắng. Năm này trời mưa nhiều hơn năm trước. Cả ngay này mình cũng chỉ đứng lên ngồi xuống là chính chứ cũng không làm gì nhiều, vì không có tin thần để tập trung vào bất cứ một công việc gì.
Tối nay TT ĐMHCG tổ chức tiệc chia tay thầy Bernd. Mình sẽ đi tham dự. Cả ngày hôm nay thấy họ chuẩn bị, chắc cũng làm lớn để cho thầy vui. Chúa Nhật vừa rồi nhà thờ cũng đã tổ chức chia tay thầy, và cảm ơn thấy vì những đóng góp mà thầy đã làm trong thời gian vừa qua.
Thầy Bernd đi rồi ở đây sẽ có một chút gì vắng vẻ hơn. Có thầy ở trong giáo xứ và trung tâm, thầy góp thêm ý kiến cho những việc truyền giáo. Những ý kiến của thầy thường rất tích cức, cũng như thách đố người nghe. Có người chấp nhận được. Có người không chịu chấp nhận. Nhưng mình quý thầy vì thầy luôn nhẹ nhàng và có lý luận rõ ràng. Mình hy vọng rằng sau khi thầy khán trọn đời sẽ trở lại Thái Lan để tiếp tục công việc truyền giáo mà thầy đã bắt đầu ở đây, cũng như công tác trong các sinh hoạt của hội dòng tại Thái Lan này.
Nong Bua Lamphu, ngày 16.8.2011
Nỗi ngậm ngùi trong ngày mừng các bà mẹ
Sau những ngày đi Bangkok để tham dự lễ và làm một số việc, về lại giáo xứ từ tối hôm qua, mình cảm thấy khá mệt. Đêm nay chắc chắn phải đi ngủ sớm, vì đã nhiều ngày không ngủ sớm. Tối thứ năm họp với nhóm Jesus Youth ở trường đại học Assumption xong, về tới nhà cũng hơn 2 giờ sáng.
Sáng nay cuối lễ nhà thờ mình tổ chức mừng các bà mẹ, vì ngày 12 tháng 8 là ngày các bà mẹ ở Thái Lan, trùng hợp với ngày sinh nhật của hoàng hậu. Mặc dầu bây giờ đã ngày 14, nhưng vẫn nằm trong móc thời gian của ngày lễ cho nên trong nhà thờ tổ chức cho các em thiếu nhi mừng các bà mẹ, trong đó có các seour chăm sóc các trẻ mồ côi.
Trong chương trình ngoài việc hát và tặng hoa cho các bà mẹ, còn có một bạn trẻ lên đọc một bài văn nói về mẹ. Em Pern đã được chọn làm việc này. Pern là một bạn trẻ đang ở trong TT dành cho các bạn teen bị nhiễm HIV. Mẹ của Pern cũng đã qua đời vì căn bệnh. Những lời văn mà Pern đọc lên phát xuất từ tâm trạng của em nên em đọc thật cảm đọc, vừa đọc vừa khóc làm cho nhiều người nghe cũng khóc theo. Từ người lớn tới con nít ai cũng cảm động. Ngày cả mấy thằng con trai cũng không cầm được nước mắt. Trong ngày mừng các bà mẹ, có lễ không ai hiểu hết tâm trạng của các em mồ côi như thế nào, đặc biệt là các em mồ côi vì mẹ mình đã chết do AIDS. Không ai hiểu nỗi cảm giác nhớ nhung, xót xa, hoặc đau khổ của các em này như thế nào.
Ở Thái Lan người ta tặng hoa lài cho các bà mẹ trong ngày lễ này. Mặc dầu số người mẹ hiện diện trong thánh lễ hôm nay không nhiều, nhưng với tâm tình mà các em đã thể hiện, sáng nay thực sự vô cùng cảm động và quý giá.
Nong Bua Lamphu, ngày 14.8.2011
Subscribe to:
Posts (Atom)