Trở lại vườn dừa


Sáng nay mình ra vườn trái cây để thăm các bệnh nhân. Hai bệnh nhân ở TT, một người tên Kày, một người khác tên Thóp cũng xin đi theo. Lý do đi ra vườn trái cây là để theo dõi tình hình của các bệnh nhân ngoài đó. Hai ngày trước mình đã ra để làm phép lành cho họ vì mọi người nói là thấy hồn của Uthai hiện về.

Khi đến nơi thì thấy các bệnh nhân đang lấy giấy báo làm thành những bao giấy. Mình hỏi: - Các anh chị đang làm gì thế?

- Chúng tôi đang làm bao giấy. - Anh Chuây trả lời.

- Làm bao giấy để làm gì?

- Để trùm xoài.

- Thế hả? Vậy thì sẽ phải làm bao nhiêu bao giấy?

- Dự định sẽ làm 1000 bao.

- Vậy thì sẽ trùm được 1000 trái xoài.

- Nhưng trùm để làm gì?

- Thưa cha, trùm để không cho sâu bọ ăn xoài.

Hai bệnh nhân đi theo mình, anh Kày và Thóp cũng ngồi xuống làm chung. Một lúc sau mình ra vườn dừa để hái dừa ăn. Dừa trong vườn có nhiều giống. Có giống trái lớn, có giống trái nhỏ. Nhưng loại nào cũng có nước rất ngọt. Phem chặt một trái dừa cho mình uống giải khát ngay tại chỗ, rồi chặt thêm hai trái nữa để đem về bỏ vào tủ lạnh uống sau.

Trở lại nói chuyện với bệnh nhân, mình hỏi anh Phem về chuyện thấy hồn anh Uthai hiện về: - Hai ngày nay mọi người còn thấy gì không?

Anh Phem trả lời: - Thưa cha, hai ngày này thấy im hẳn, không còn gì nữa hết.

- Không thấy người cũng như không nghe tiếng ha?

- Vâng.


Thăm các bệnh nhân xong thì cả ba người lên xe về nhà xứ. Lúc đó gần 12h trưa nên cũng chuẩn bị ăn trưa. Từ ngày các bệnh nhân còn tương đối khỏe dọn ra vườn trái cây ở, họ khỏe hơn nhiều. Mỗi ngày họ chăm sóc vườn trái cây, ao cá, và đàn vịt. Hoạt động hằng ngày làm cho họ có thêm tinh thần và có lối suy nghĩ tích cực hơn. Chỉ một điều là họ không thể nào ăn những trái dừa trong vườn vì đối với bệnh nhân HIV thì nước dừa rất độc. Ăn vào sẽ không khỏe.

Những ngày này mình nghĩ dạy nên có thêm thời giờ để đến gặp các bệnh nhân và thực hiện vai trò tuyên úy cho trung tâm ĐMHCG một cách đều đặn hơn. Đó là một niềm hạnh phúc của mình khi được đồng hành với những con người bất hạnh đã tìm đến đây để giúp đỡ cho dù nhiều khi mình thấy chính mình rất bất lực trước những cơn đau khổ mà họ đang gặp phải trong đời sống.

Nong Bua Lamphu, ngày 4.3.2009

Có ma?


Hôm qua thầy Damien gọi cho mình lúc gần trưa. Thầy hỏi: - Tối nay cha có rảnh không nhờ cha đến vườn dừa làm phép nhà cho các bệnh nhân?

- Ủa, tại sao phải làm phép nhà hả thầy? - Mình hỏi lại.

- Các bệnh nhân ở đó nói là họ thấy ma?

- Ma nào?

- Họ nói là thấy hồn của Uthai.

- Vậy à?

- Tôi thì chỉ nghĩ rằng họ tưởng tượng thôi. Nhưng mời cha đến ban phép lành cho họ có thể sẽ giúp họ bình an hơn.

Sau khi làm lễ chiều xong, mình lái xe ra farm với hai bạn trẻ trong giáo xứ. Đến nơi thì gặp các bệnh nhân đang sinh hoạt bình thường. Không ai tỏ ra khủng hoảng hoặc sợ hãi. Mình hỏi: - Ở đây ai thấy ma?

Một bệnh nhân tên Sí nói: - Hình như ai cũng có thấy. Giống như là hồn anh Uthai chưa có rời khỏi đây.

- Dù sao thì anh ta cũng chỉ mới chết vài ngày. Có lẽ ai cũng đang nhớ anh. - Mình nói.

Mình nhìn quanh không thấy bóng ma nào, chỉ là một vườn dừa xanh rậm. Mình mời mọi người vào trong nhà để bắt đầu nghi thức làm phép nhà. Mình cầu nguyện cho mọi người đang ở trong nhà được khỏe mạnh và bình an, và sau đó là rảy nước thánh trên mọi người và khắp các phòng ngủ của bệnh nhân.

Hôm nay định quay lại xem nghi thức làm phép nhà của mình có hiệu quả hay không nhưng vì bận việc nên chưa đi được. Có lẽ mai mốt sẽ đi.

Hôm qua ở đây có thêm một bệnh nhân tên Thóp đến ở. Thóp năm nay 26 tuổi. Có vợ thứ hai vừa sinh con. Vợ cũng bị HIV. Không hiểu tại sao cả hai người đều bị HIV mà lại còn sinh con. Mình chưa hỏi được vì vi trùng HIV đã làm ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của Thóp. Anh không còn nói được nữa, mặc dầu miệng thì ăn uống vẫn bình thường. Cái vi trùng HIV nó cũng quái thật. Người thì nó làm cho mất trí nhớ, người thì làm cho què, người thì làm cho mất cả giọng nói.

Thóp có vẻ rất thích đọc sách. Anh ta vào nhà thờ tìm sách đọc, tình cờ gặp sách 14 chặng đàng thánh giá. Thấy anh cầm cuốn sách đứng trước nhà thờ, mình mời anh vào bên trong để giải thích cho hiểu về các hình chặng đàng thánh giá trên tường. Mình mời anh sáng Chúa Nhật vào nhà thờ dự lễ. Anh lắc đầu vì ngại. Mình bảo không gì phải ngại, hãy vào như mọi người. Mình hy vọng anh ta sẽ làm điều này vào Chúa Nhật tới.

Ngày mai sẽ đị gặp anh thêm lần nữa để nói chuyện với anh. Hôm qua khi gặp gỡ với Thóp, mình hỏi anh ta: - Em có thấy bản thân mình có giá trị không?

Thóp lắc đầu. Mang HIV trong người đã làm cho Thóp cảm thấy không còn giá trị con người nữa. Mình hy vọng rằng qua sự đồng hành của mình, Thóp sẽ nhận thấy bản thân mình vẫn còn rất nhiều giá trị mà không có gì có thể cướp mất được.

Nong Bua Lamphu, ngày 3.2.2009

Công việc mới


Chiều thứ năm mình nhận được cuộc điện thoại từ cô Suphaphorn tại bệnh viện tỉnh Nong Bua Lamphu. Đây là người tháng 9 năm trước đã từng liên lạc với mình về việc dạy tiếng Anh cho các bác sĩ, y tá tại bệnh viện. Cô ta nói cuối tháng 9 sẽ gọi lại sau khi viết xong dự án cho chương trình dạy tiếng Anh. Thế nhưng đến cuối tháng 9 mình chẳng thấy cô ta gọi lại cho mình. Đến bây giờ đã tới cuối tháng 2 thì lại nhận được cuộc điện thoại của cô ta.

Trên đường giây sô Suphphorn hỏi: - Thưa cha, cha có thể dạy tiếng Anh tháng nào?

Mình nghe cô ta hỏi như thế rất bất ngờ, vì theo dự định từ tháng 9 thì mình sẽ bắt đầu dạy vào tháng giêng. Thế mà bây giờ gần tháng 3 rồi cô ta lại gọi đến và hỏi một cách tỉnh bơ như thế.

Mình trả lời: - Tôi cũng không biết nữa. Mà ai muốn học và học làm sao?

- Thưa cha, đó là các bác sĩ, y tá và nhân viên ở bệnh viện NBL như trước đây có bàn với cha đó.

- À, mà tôi cứ nghĩ là bên đó không muốn học nữa vì lâu nay tôi không thấy ai trả lời gì cho tôi hết.

- Thưa cha bây giờ dự án đó mới được triển khai nên liên lạc lại với cha.

- Vậy à. Nhưng thực ra bây giờ tôi không được rảnh để nói chuyện vì tôi phải đi ra ngoài có việc. Nếu được thì mời cô đến nhà thờ sáng mai rồi chúng ta có thể nói chuyện chi tiết hơn.

Mình lúc ấy cũng bận thật nên mới hẹn cô Suphaphorn đến nhà thờ. Nhưng thêm lý do thứ hai là mình chưa bao giờ gặp mặt cố ấy, chỉ mới tiếp xúc trên điện thoại nên cũng không dễ nói chuyện. Mình hẹn cô đến nhà thờ để xem ở bệnh viện họ có thực sự nghiêm túc trong việc mời mình đến dạy ở đó hay không?

Mình hẹn 9 giờ thì khoảng 9h15 cô Suphaphorn lái xe vào bãi đậu xe của nhà thờ. Mình ngồi nói chuyện với cô ở cái bàn trước hiên nhà xứ. Sau cuộc trao đổi mình quyết định sẽ dạy một khóa tiếng Anh về đối thoại cho các bác sĩ, y tá và nhân viên bệnh viện kéo dài 30 giờ đồng hồ. Mỗi tuần 2 giờ vào chiều thứ sáu.

Tuy nhiên mình yêu cầu cô Suphaphorn phải có giấy tờ chính thức để ký kế về việc mời mình đến dạy tại bệnh viện. Ngoài ra mình còn yêu cầu số người học không quá 30 người. Những người đăng ký học phải đến học thường xuyên, phải làm những bài tập mà mình cho làm, và phải làm bài kiểm tra cuối khóa. Có lẻ mình hơi nghiêm ngặt, nhưng đó cũng chỉ vì mình muốn thể hiện sự nghiêm túc của một thầy giáo để tránh những vấn đề không tốt xảy ra trong việc dạy cũng như việc học.

Cô Suphaphorn xin được tài liệu để đem về photocopy phân phát cho học viên. Mình nói là hiện giờ mình chưa có tài liệu, phải soạn rồi mới có. Mấy hôm nay mình soạn đã gần xong. Vài hôm nữa sẽ liên lạc với cô Sophaphorn để đưa tài liệu đi photo.

Thực ra đến bây giờ mình vẫn chưa chắc chắn là mình sẽ dạy ở bệnh viện hay không. Đã có quá nhiều trường hợp mà người khác đã hẹn mình nhưng rồi không giữ hẹn. Ngay cả bệnh viện tỉnh cũng không ngoại lệ. Việc trể hẹn và thất hẹn là một điều hay xảy ra đối với người Thái Lan. Mình đã phải thích nghi với lối làm việc thiếu nghiêm túc của người Thái. Tuy nhiên nhiều khi vẫn rất bức xúc vì bản thân mình là một người rất nghiêm túc trong việc thực hiện trách nhiệm của mình đối với người khác.

Nong bua lamphu, ngày 28.2.2009