Hôm nay mình chính thức trở thành nhà truyền giáo
Chuyến bay 9210 của hãng hàng không giá rẻ Nok Air đáp xuống sân bay Udon Thani lúc 2 giờ chiều. Hôm nay hành khách đi rất đông vì có nhiều người về quê “ăn tết”. Chỉ vài ngày nữa là người Thái sẽ mừng tết truyền thống của họ mà gọi là Songkran. Ngày này, các gia đình người Thái cũng tụ họp để ăn mừng như người Việt Nam vậy.
Mình thì lại không phải về quê ăn tết mà đang trên đường đến Nong Bua Lamphu để nhận công việc mới. Vừa bước xuống máy bay, cái nóng khủng khiếp của vùng này đập vào mặt mình như lửa thiêu. Mới trở về từ Úc với khí hấu mát mẻ của mùa thu nên đối diện với thời tiết ở đây lại càng thấy khó chịu hơn.
Ở nơi lấy hành lý, mình đứng bên cạnh một thầy chùa. Thầy nhờ mình bốc hành lý cho thầy khi nó được chuyển ra bên ngoài. Thầy có tới ba hộp đồ, gói bằng giấy carton. Hình như thường thì thầy chùa không cúi xuống bốc vác đồ nên phải nhờ người khác làm hộ. Mình vui vẻ lấy hành lý cho thầy.
Sau đó thì cái vali của mình cũng xuất hiện và mình lấy nó đem ra ngoài. Thầy Ron đang chờ mình trong đám đông có hàng trăm người cũng đang đón người thân từ xa về ăn tết. Vì ngày lễ nên mới có nhiều người đứng chờ như thế.
Mình không đi thẳng đến Nong Bua Lamphu, mà ghé qua nhà thờ chánh tòa để lấy số đồ đạc còn lại ở nhà xứ. Luôn tiện mình chào Đức Giám Mục. Cha Gowith và cha Miếu không có ở nhà. Có lẽ hai ngài có cuộc họp nào đó.
Thầy Ron đưa mình về giáo xứ thánh Micaen, một giáo xứ nhỏ bé trong tỉnh Nong Bua Lamphu. Đây là giáo xứ mà chính tay thầy Damien đã xây dựng lên. Nhưng thời gian qua, tình hình ở đây rất bất ổn nên số giáo dân chỉ vỏn vẹn vài chục người. Trong khuôn viên giáo xứ có một trung tâm nuôi trẻ mồ côi bị nhiễm HIV do các seour dòng Mẹ Têrêxa đảm trách. Ngoài ra thầy Damien cũng điều khiển trung tâm Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và cũng có những hoạt động trong lĩnh vực HIV trong cộng đồng.
Nhà xứ của mình khá rộng, nằm bên cạnh nhà của các em mồ côi. Một mình ở không hết. Nhưng căn nhà này mình chỉ ở tạm thời vì một căn nhà mới đang được xây bên cạnh nhà thờ để cho tiện lợi hơn. Dự định vài tháng nữa thì công trình xây dựng sẽ hoàn tất. Căn nhà mới không lớn, chỉ có hai phòng ngủ. Vài tháng nữa anh Trực sẽ lên ở với mình, mỗi người một phòng.
Đất nhà thờ ít quá, nên không có nơi để sinh hoạt. Trung tâm nuôi trẻ HIV và trung tâm ĐMHCG đã chiếm hết phần đất còn lại. Căn nhà xứ đang xây phải nằm sát bên nhà thờ và cũng sát với con đường lớn chạy qua trước nhà thờ. Mình sợ rồi sau này xe cộ đi lại nhiều nằm ngủ trong phòng mà cứ nghe tiếng xe chạy bên tai.
Tuy khuôn viên nhỏ, nhưng thầy Damien thuê người chăm sóc rất chu đáo. Bước vào đây có cảm giác như bước vào một công viên với nhiều cây xanh được trồng trong vường và dọc hàng rào. Người làm vườn cũng trồng hoa và luôn chăm bón rất kỹ lưỡng. Thoáng nhìn thì thấy rất mát mẻ. Chỉ có một điều là nếu có tổ chức dạy giáo lý hay họp hành hội đồng giáo xứ gì đó thì không biết sẽ làm ở đâu vì không có nơi sinh hoạt. Muốn xây thêm cũng không có đất để làm. Đó là một thách đố mà anh Trực và mình đang suy nghĩ không biết phải khắc phục bằng cách nào.
Giáo xứ còn có nhiều vấn đề khác nữa mà giờ này mình nói ra bao nhiêu cũng không xong. Hôm nay mình tạm gác những vấn đề đó qua một bên. Giờ đây mình chỉ muốn ngồi yên lặng để ý thức được rằng, sau những tháng ngày học ngôn ngữ, hội nhập văn hóa, và đi thực tập nơi này nơi khác, giờ đây mình đang ngồi trong một nhà xứ, làm lễ trong nhà thờ do mình đảm trách, và chính thức làm một nhà truyền giáo. Một bước mới trong hành trình ơn gọi của mình đã chính thức bắt đầu.
Nong Bua Lamphu, ngày 10.4.2008
Trở về Thái Lan
Mình rời Sydney sáng thứ hai trên một chuyến bay của hãng hàng không Thái, đến Bangkok lúc 5h chiều. Mình không bay thẳng về Udon Thani nhưng ở lại Bangkok vài ngày để làm một số việc.
Sáng thứ ba mình ra đại sứ quán Việt Nam để làm đơn xin miễn thị thực cho người Việt Kiều. Mình đưa ra các đơn cần thiết theo chỉ dẫn của nhân viên ở văn phòng lãnh sứ quán Việt Nam tại Khon Ken, cũng như những gì trong bản chỉ dẫn lấy từ trên mạng xuống. Nhưng khi nhân viên ĐSQ, một người đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi nhìn qua đơn của mình thì trả lại với lời nói như sau: - Phải có hai người bảo lãnh. Một người bảo lãnh chưa đủ.
Thế là mình ra về mà chẳng được việc. Quả thực bây giờ mình mới hiểu tại sao số người Việt Kiều làm giấy miễn thị thực rất ít. Vì việc xem ra đơn giản đối với thủ tục trên thực tế không đơn giản tí nào. Ở nơi này nói một đường, ở nơi khác bảo một nẻo.
Trước khi ra về, mình hỏi nhân viên ĐSQVN rằng: - Tại sao ở văn phòng LSQ, anh Bằng nói với tôi chỉ cần một người công dân Việt Nam bảo lãnh, và trong giấy hướng dẫn cũng không nói gì đến phải có hai người bảo lãnh, mà bây giờ lại nói là phải có 2 người?
Nhân viên ĐSQ trả lời: - Nếu anh Bằng nói vậy thì đưa lên anh Bằng làm.
Mình không biết nói gì hơn trước thái độ của ông ta nên đành ra về. Sau đó, mình tìm đến văn phòng của bộ giáo dục để lấy chứng chỉ “thi đậu” tiếng Thái. Việc này diễn ra êm xuôi và cuối cùng mình cũng cầm được trong tay chứng chỉ bảo đảm rằng mình có kíến thức tiếng Thái tới mức lớp 6. Và với khả năng này, mình được phép dạy học trong các trường tư trên đất Thái.
Ngày còn lại ở Bangkok, mình đến bệnh viện St. Louis để khám và chăm sóc răng. Tối hôm qua, mình có gặp Đoàn một bạn trẻ Việt Nam cũng như anh Thắng và vợ con mà anh mới đưa từ Việt Nam qua Thái Lan để làm việc.
Giờ nay mình đang ngồi trên máy bay đi về Udon Thai rồi Nong Bua Lamphu, nơi một công việc mới và một cuộc sống mới đang chờ mình. Mình nhìn về những gì trước mắt với một chút hồi hộp cũng như náo nhộn. Từ này trở đi, mình sẽ là một nhà truyền giáo thực sự. Rồi mình sẽ làm được việc gì chăng?
Chuyến bay từ Bangkok đến Udon ngắn ngủi quá. Mình chưa kịp viết thì nhân viên đã thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh. Những gì muốn ghi lại đang còn năm dỡ dang trong tư tưởng. Phải nhường lại cho một dịp khác vậy.
Trên máy bay từ Bangkok đến Udon Thani, ngày 10.4.2008
Chuyến đi về Emmaus

Tối qua anh Việt gọi điện thoại đến mời mình dâng lễ chiều thứ bảy ở giáo xứ của anh. Mình đồng ý và lật sách ra xem các bài đọc và bài Phúc Âm của tuần thứ ba mùa Phục Sinh là gì? Hóa ra là câu chuyện về chuyến đi về Emmau của hai môn đệ của Chúa Giêsu.
Sáng nay, thức dậy sớm, mình soạn một bài chia sẻ để chuẩn bị cho thánh lễ cuối tuần. Mình hy vọng rằng những ý tưởng trong bài chia sẻ sẽ giúp cho người nghe vượt qua được những đau buồn và khó nhọc trong cuộc sống để nhận ra rằng Chúa Kitô Phục Sinh đang đồng hành với họ trong cuộc sống. Chỉ có điều nhiều khi mình chưa nhận ra Ngài mà thôi. Nếu mình nhận ra Ngài, mình sẽ cảm nhận được niềm vui thực sự, niềm vui lâu dài, chứ không phải là niềm vui thoang thoảng vui qua chống hết sau khi mùa Phục Sinh đã trôi qua và mọi sự trở lại "bình thường" trong cuộc sống.
__________________
Brothers and sisters in Christ, it has been 15 days since we celebrated Easter Sunday. How many of us are beginning to feel like the Easter spirit and joy is beginning to fade away? By next week, this Easter feeling is going to be mere traces. And then, everything is gone. If we want to rekindle that Easter feeling again, we'd have to wait for another year. In the meantime, we wade through life in our ordinary ways, with our work and our responsibilities, and our familiar mistakes and shortcomings.
Have you wondered why this feeling fades away so soon? I think it’s because a lot of times, we never really allowed ourselves to feel the joy of Easter in our heart. As we hear the preaching about Jesus dying for us, and how he rose from the dead after three days, as we saw the celebrations, the candles, and the decorations; as we heard the songs and the choir singing Alleluia --we kinda got excited and felt like something was stirring in our heart. But in reality, we never really felt truly joyful about Christ’s resurrection. We only go along with the crowd because that’s what the church says we’re supposed to feel.
Sisters and brothers, if what I’m saying fits somewhat with what you’re feeling, you’re probably not alone. I think many of us are this way. Easter comes, and easter goes. We get a little excited by all the hoopla around the celebration, but that excitement doesn’t last very long.
In some ways, many of us are feeling the same way the two disciples feel as they travel to Emmaus. They are dejected because their hopes and dreams haven’t come true. They are disappointed because their leader has been put to death. They’re like a snake with its head chopped off. It twists around spasmodically without any direction. Even when Jesus appears to them on the road, they cannot recognize him because their mind and heart is immersed in misery.
Like the disciples, some of us are wounded by our past, our history, and our unrealized expectations. Some of us suffer from disappointment and a lack of direction in life. We go to Mass on Sundays, celebrate the Eucharist but we don’t see Christ. We journey through Lent, and the Easter season, but we don’t feel joy.
Like the disciples, we are journeying, sometimes alone, sometimes with others, with heavy hearts and heavy burdens. Yet, what I would like to share with you today is that this journey does not have to continue forever this way. Whether we sense it or not, Jesus is there traveling with us. Perhaps, it is in a way that we don’t recognize or sense at first. But he is there, trying to educate us,
Trying to help us understand about who he is, and what is the meaning of his death and resurrection for our lives, and for the life of the world.
What we have to remember is that sometimes Christ appears to us in ways that we don’t expect, and we must allow ourselves to be open to all the possible ways
that He may be with us. The disciples recognized Christ when he broke bread with them in the evening meal. Chist is indeed with us in the Word. Christ is truly with us in the Eucharist. And Christ is with us in many other wonderful ways in our life. But we will only know what those ways are if we allow ourselves to believe in this reality.
There is a painting in a museum by the Dutch painter, Rembrandt, of Jesus sitting at table between the two disciples. The painting tries to capture the rapturous joy on the faces of the disciples at the moment when they recognized Jesus. A guide would explain that painting to visitors by telling the story behind it, the story we just heard, in a routine kind of way. Then his wife got cancer and died a slow, agonizing death. He could see absolutely no meaning in her terrible suffering and untimely death. It was as if the world had come to an end for him.
Nevertheless, he was persuaded to go back to work at the museum. Once again he found himself telling the story, only more mechanically than before. Then one day something clicked inside him, and suddenly he realized that the story was not just about those two forlorn disciples but about him too. Like the two disciples, he was going down a sad and lonely road. Even though he was a believer, regrettably, up to that point Jesus had been little more than a shadowy figure who lived only in the pages of the Gospels.
But now Jesus came alive for him. He felt his presence at his side,
the presence of a friend who knew all about human suffering. “It was as if my eyes were opened and I saw things differently,” he told a friend. “My heart began to burn within me. As I went on telling the story, a healing process was at work inside me. Even though at times I’m still fragile, I have begun to hope and live again.”
Sisters and brothers in Christ, each of us have our own stories of pain and disappointment. But as we make our personal life journeys, healing is possible if we know that Christ himself also suffered at the hands of wickedness, betrayal, and disappointment. But Christ himself overcame death and returned to life.
And Christ himself seeks out those who are still suffering in order to comfort them and help them overcome hopelessness and despair, helping them to again feel joy inside knowing that the dark road on which they travel will brighten up,
will have flowers growing on either sides of the path, and the one waiting for them at the end of their journey is none other than the Resurrected Christ.
As we prepare to break bread in this Eucharist and share in the body and blood of Jesus Christ, let us remember and know that in this bread and wine, there is the presence of our Lord Jesus Christ –
The one who lived 33 years as a man;
The one who preached the beautitudes to us in his sermon on the mount;
The one who carried the cross on which he was hung to die;
The one who went out of the tomb as the Resurrected Christ;
The one who walked alongside the two disciples to teach and comfort them
As they made their forlorn journey away from Jerusalem;
And….sisters and brothers,
The one who is traveling side by side with each and everyone of us in our life.
Do you recognize him?
If you do, may you feel great joy, truly great joy, in your heart,
Because this is the Resurrected Christ -
Who is the source of our hope and our salvation.
Macquarie Fields, NSW, AU, ngày 3.4.2008
Subscribe to:
Posts (Atom)