Mừng hụt


Sau chuyến trở về từ Lăng Cô, sáng qua mình và anh Tr. gặp nhau để đến văn phòng lãnh sự quán Thái Lan trên đường Trần Quốc Thảo, Q.3 để làm visa đi Thái Lan, trong tay có một bức thư mà mình được bên kia cho biết là thư chấp thuận cấp visa từ chính quyền Thái Lan. Thư bằng tiếng Thái được cô thư ký của nhà dòng fax qua, chữ không rõ lắm nên mình đọc cũng không ra.


Mình đưa đơn xin visa và thư fax cho cô nhân viên người Việt. Cô không đọc được tiếng Thái, nên mang ra sau cho "sếp" người Thái đọc. Cô trở lại một lúc sau với thông tin không mấy hậu:


- Em ơi, thư này không phải là thư chấp thuận visa. Đây chỉ là thư của cục quản lý nhập cảnh gởi đến bộ ngoại giao. Ở đây chưa nhận được công văn nào của bộ ngoại giao nên không thể cấp visa cho em được.


- Vậy khi nào thì bên này sẽ nhận được công văn của bộ ngoại giao? - mình hỏi.


- Cái này chị không biết, em cứ để số điện thoại của em ở đây, lúc nào có thì chị sẽ gọi báo cho em.


- Vậy em là người quốc tịch Mỹ, làm sao bộ ngoại giao biết em đang ở Việt Nam mà gởi công văn về đây?


- Khi em làm đơn xin visa, em không yêu cầu họ gởi công văn về văn phòng tổng sự quán ở thành phố Hồ Chí Minh à?


- Em đâu có biết. Việc làm thủ tục này là do văn phòng của dòng và Hội đồng giám mục Thái Lan làm cho em. Bây giờ em thấy thật bối rối.


Cô nhân viên cũng không biết làm gì để giúp mình. Mình cũng không biết nên yêu cầu gì được nơi cô. Thế là mình chỉ biết tìm đến một quán cà phê trên đường Hồ Xuân Hương, gần đường Trần Quốc Thảo để uống nước, bình tâm lại, và gởi email cho thầy Ron ở Thái Lan để báo cáo tình hình.


Cách đây vài ngày mình đã đặt chuyến bay về Thái Lan ngày 17 tháng 7 kịp thời cho việc bắt đầu khóa học mới. Thế nhưng mình phải thay đổi vé thêm một lần nữa. Từ khi đến đây tấm vé trở về Bangkok của mình đã bị thay đổi ngày đến 3 lần rồi. Mình cảm thấy hơi mắc cở khi phải trở lại văn phòng vé để dời ngày thêm một lần nữa.


Thầy Ron gọi điện thoại cho mình bảo:


- Tôi đã yêu cầu Noi (cô thư ký) liên lạc với người ở văn phòng di trú Công giáo để giải quyết vấn đề. Hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Khi nhận được lá thư chấp thuận visa, tôi đã thầm nghĩ điều này không thể dễ quá dàng như thế này được. Tôi đã nghĩ không sai.


Thầy Damien đang đi quyên góp ở Mỹ cho việc mục vụ ở Thái Lan khi nhận được tin tức thì email chia sẻ:


- Tôi thật lấy làm tiếc vì nhiều khó khăn mà cha đang gặp phải trong việc làm visa. Điều này chắc chắn sẽ làm cho tiến trình học ngôn ngữ bị gián đoạn. Mọi sự nghe có vẻ phức tạp quá.


S., một thằng bạn ở Việt Nam thì trấn an:


- Thôi đừng bực mình quá, bực mình cũng chẳng giải quyết được gì.


Trước đây khi đang ở Thái Lan, nghe nói phải về Việt Nam làm giấy tờ, tôi cũng thấy mừng. Nếu có được một hai tuần tại Việt Nam cũng vui, việc học hành không bị ảnh hưởng mà còn có dịp để gặp gỡ nhiều người thân quen. Thế những bây giờ đã gần hai tháng rồi. Người Mỹ có thuật ngữ "too much of a good thing" (tạm dịch "cái tốt có quá nhiều") để nói về việc cái tốt mà nhiều quá thì thành xấu. Có lẽ đây là một trường hợp như thế.


Sài Gòn, ngày 13.7.2007

Kiên Giang và Lăng Cô thân thương


Mình trở lại Sài Gòn từ hai chuyến đi tham dự lễ tạ ơn tân linh mục của hai anh em cùng dòng từ Mỹ về. Một lễ diễn ra tại kinh A, tỉnh Kiên Giang, một lễ thì ở làng Loan Lý, Lăng Cô. Hai vùng đất nước khác nhau với những con người khác nhau. Ở Kiên Giang là những người Bắc di cư 54, còn ở Lăng Cô là người gốc Quảng Trị. Thế nhưng ở cả hai nơi mình đều có cảm giác như nhau, đó là sự thân tình của gia đình, bà con, xóm giềng, sự vui mừng của toàn thể cộng đồng khi có một người con được làm linh mục. Họ vui, mình thấy vui lây.


Lần này về Việt Nam, mình không đi đâu xa, chỉ duy nhất hai chuyến đi này là vì hai tân linh mục đều là bạn thân của mình ở Mỹ. Chuyến đi lần đầu tiên tới Lăng Cô mình cảm thấy đặc biệt thú vị vì ở đó mình đã có vài ngày để làm quen, gặp gỡ, và chia sẻ với những người làng ở đó, đặc biệt là một số bạn trẻ con đỡ đầu của cha Th. là người bạn tân linh mục. Bọn nó gặp mình ngày đầu tiên, không biết mình là linh mục. Ngày hôm sau, tụi nó thấy mình cầm áo lễ đi đến nhà thờ, tụi nó giựt mình.


- Ngày đầu con gặp cha, con cứ nhìn cha vì thấy khuôn mặt cha quen lắm, mà con cứ tưởng cha là anh mô. Thấy cha mang đôi giày Adidas, bận áo thun, quần jean nên con đâu có ngờ là cha. - Một thằng tên Khánh nói.


Thằng Đăng thì bảo:


- Cha không lớn tuổi hơn tụi con bao nhiêu, chắc phải xưng bằng anh em mới thấy thân thiện.


Mình đến nói chuyện với nó khi buổi tiệc đã gần tàn. Tụi nó nán mình lại để uống thêm vài chai, rồi sau đó rủ mình đi karaoke. Mình OK! Tụi nó bảo tụi nó không có kinh phí. Mình sẵn sàng làm nhà tài trợ. Karaoke ngoài quê cũng không mắc như ờ thành phố.


Karaoke xong, tụi nó muốn đi ra biển chơi, nhưng mình thấy đã đủ rồi nên cho tụi nó về nghỉ ngơi. Mình bảo:


- Nếu mấy em muốn đi chơi nữa thì phải về nhà nghỉ ngơi, tắm rửa đã, rồi sau đó đi lại. Giờ đã uống nhiều bia, mà chạy xe thì không tốt.


Tụi nó nghe lời. Mình hẹn tụi nó 7h30 tối gặp ở nhà nghỉ. Đến giờ hẹn, chỉ có 1 đứa quay lại, mấy đứa kia đang....ngủ. Sáng hôm sau vừa mới 7h, tụi nó đã chạy xe máy đến nhà nghỉ mời mình đi uống cà phê. Rồi sau đó đi Suối Voi chơi.


Đi chơi với mình tụi nó thấy vui. Tụi nó bảo:


- Chưa bao giờ được đi chơi với cha nào như vậy hết. Thấy rất là thoải mái, cha rất hiểu tuổi thanh niên.


Chiều hôm qua mình phải ra sân bay Đà Nẳng đi ngược vào Sài Gòn. Cha Th. cùng đi để đón bạn ở sân bay. Tụi nó đòi đi theo để tiển chân mình, nhưng xe không đủ chỗ. Tụi nó đòi chạy xe máy theo. Mình không cho, nói như vậy thì mệt mà chẳng được gì. Phải chia tay từ đó vậy.


Mình lật đật về phòng thu dọn đồ đạc, nói lời chia tay với bà cố cha Th., leo lên xe vào Đà Nẳng cho kịp giờ bay. Lật đật quá chừng do đi Suối Voi về trể, không kịp chào hết mọi người. Chuyến bay của mình là 6h10 chiều, nhưng khi đến nơi nhân viên hãng Việt Nam Airlines cho hay, chuyến bay bị trể hai tiếng. Thế là mình phải cập rập chia tay những khuôn mặt vui vẻ và dễ thương tại Lăng Cô chỉ để đến sân bay....ngồi chờ. Thật là rách việc!
Sài Gòn ngày 12.7.2007

Câu chuyện xung quanh bàn tiệc giỗ

Chiều qua mình đến Tân Bình làm lễ đồng tế với cha Vinh, một người anh em mới chịu chức tháng trước ở Mỹ về. Cha Vinh làm lễ giỗ cho ông ngoại nên mời mình đến làm lễ chung. Lễ xong anh mời mình qua nhà ông bác ăn tối với gia đình, có thêm cha chánh xứ là cha Th.

Trong bữa ăn, câu chuyện dẫn đến việc nhiều người đi lễ mà không vào nhà thờ. Bên ngòai nhà thờ thì giáo dân đứng đầy trong khi bên trong thì lại rổng. Luôn chuyện mình đưa ra nhận xét cá nhân về những người giáo dân ở Nhà thờ chính tòa Sài Gòn đi lễ mà chỉ đứng ngoài nhìn vào…tường nhà thờ, không nghe không thấy được bất cứ điều gì bên trong nhà thờ.

- Thực sự những người này nên ở nhà ngủ hoặc đi uống cà phê có lẽ sẽ bổ ích hơn là đi lễ kiểu đó. – Mình nhận xét.

- Cha nói vậy chứ con thấy những người này đang làm chứng về đức tin đó chứ. – Anh Thiên, anh họ của cha Vinh lý luận.

- Làm chứng như thế nào, anh nói nghe đi. – Mình hỏi lại.

- Thì Nhà thờ chính tòa ở trung tâm thành phố, có rất nhiều khách du lịch nước ngoài. Đứng bên ngoài nhà thờ như vậy thì người ta mới thấy rằng người Việt mình thật sùng đạo. Nhà thờ đông đến nỗi phải đứng ngoài đường mà người ta vẫn đi lễ.

Cả nhả bật cười. Cha Th. bảo:

- Trước đây mình cũng nghĩ như cha vậy, mà bây giờ nghe anh Thiên lý giải mình mới thấy một cách nhìn khác. Hóa ra những người đứng trước nhà thờ đang thi hành việc làm chứng cho đức tin.

Cái kiểu làm chứng cho đức tin này mình sợ lắm. Tuần trước, mình đi lễ ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế trên đường Kỳ Đồng. Chủ tế đang giảng lễ, bổng nhiên từ túi quần của một giáo dân bên cạnh tuổi độ gần 50 reng lên tiếng quen thuộc của điện thoại di động. Reng một hồi, rồi hai hồi, giữa hồi thứ ba thì ông ta mới mò cái điện thoại ra khỏi túi quần, rồi…trả lời: “Alô” như đang đứng giữa chợ Bà Chiểu. Bên kia nói gì mình không biết, nhưng ông ta trả lời: “Giờ đang lễ không nói chuyện được”.

Ông ta đóng điện thoại bỏ lại vào trong túi quần. Không đến năm phút sau, điện thoại lại ngân lên như trước. Ông ta lại trả lời: - Đang đi lễ không nói chuyện được.

Mình thấy máu trong người đang dồn về tim. Gân trên trán căng thẳng. Mình liếc người đàn ông với ánh mắt không mấy thiện cảm. Tại sao ông ta không tắt điện thoại hoặc cho nó vào chế độ thinh lặng? Lần đầu tiên cho là vô tình, nhưng lần thứ hai thì quả thực là đáng trách.

Thế nhưng câu chuyện điện thoại vẫn chưa kết thúc. Sau vài phút, sự việc lại tái diễn với lần reng thứ ba. Điện thoại reng, ông ta thanh thản lấy nó ra khỏi túi quần để trả lời cho đối phương là ông đang đi lễ, không nói điện thoại được.

Trong giờ lễ đó có ba người được biết qua điện thoại là ông ta có đi lễ ngày Chúa Nhật. Phải chăng ông đang làm chứng cho đức tin của mình? Nếu giáo dân cứ làm chứng đức tin kiểu này thì có lẽ giờ lễ sẽ trở thành một phiên chợ lúc nào không hay.

Sài Gòn, ngày 6.7.2007