Bây giờ là 4 giờ 30 sáng. Cho đến lúc này mình vẫn
còn cảm giác ớn lạnh và trên hai cánh tay nổi hết da gà mặc dầu giấc mơ mình mà
mình vừa trải qua đã kết thúc 15 phút rồi. Đó là một giấc mơ “kinh hoàng” khiến
cho mình trong giấc mơ và ngay cả sau khi đã tỉnh giậy không thể nói ra một lời,
và ngay cả lúc này sau khi đã tỉnh ngủ cũng không muốn diễn tả bằng miệng mà chỉ
muốn ghi lại bằng những từ ngữ hạn chế mà mình có thể dùng để nói đến sự việc.
Giấc mơ của mình như sau:
Mình tổ chức một chương trình tĩnh tâm tại một
trung tâm tĩnh tâm mà mình cũng không rõ là ở đâu. Người tham dự tĩnh tâm có cả người Việt (kiều)
và người Tây. Người tham dự chủ yếu là người trưởng thành bởi vì có người đến
tham dự tĩnh tâm mà còn có đưa con dại theo.
Trong khi đang giảng tĩnh tâm thì mình có cảm giác
không vui vì hai vấn đề. Thứ nhất là số người đến tham dự tĩnh tâm ít hơn rất
nhiều so với số người ghi danh. Mặc dầu trời đã về tối mà chỉ còn vài người lác
đác tới muộn. Điều thứ hai làm mình buồn là tham dự viên thì đã ít mà mình
không thể nào giảng tĩnh tâm cho cầm lòng cầm trí vì mình đang giảng mà người lớn
thì nói chuyện, còn trẻ em thì chạy nhảy.
Thấy việc giảng tĩnh tâm không hiệu quả nên mình
cho nghỉ giải lao và đi ra phía trước trung tâm để uống nước và lấy lại tinh thần.
Lúc đó trời dường như đã khuya. Đèn trong khu vực đón tiếp của tòa nhà đã tắt
chỉ còn vài bóng điện hiu hắt để giúp cho người đi thấy đường. Từ cổng vào
trung tâm cho tới tòa nhà có một hành lang khá dài, nhưng vào giờ khuya thì đèn
cũng đã tắt.
Mình đang đứng một mình đưa mắt nhìn ra phía trước
thì chợt thấy có một dáng người đang đi tới. Mình cảm thấy có một chút phấn khởi
dâng lên trong lòng vì nghĩ rằng có lẽ đây là một tham dự viên chương trình
tĩnh tâm đến muộn. Và quả thật là như vậy.
Người đang bước vào bên trong khu vực sảnh của trung tâm với những bước chân vội
vàng đến để tham dự tĩnh tâm. Đó là một cô gái người lương ngoài 20 tuổi, nhưng
mình không biết cô ấy. Cô ta tỏ ra gấp
gáp vì đến muộn. Mình mời cô vào bên trong.
Cô gái mới bước vài bước thì bổng nhiên thốt lên “Thánh
tâm, tượng Thánh tâm!” Mình nhìn lên tường thì không thấy có treo tượng Thánh
tâm nào cả. Cô gái chỉ về bức tranh bán thân của Đức Mẹ đang treo trên tường và
tỏ ra vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Đức Mẹ. Cô gái thốt lên nhiều lời ca ngợi
và chúc tụng mà bây giờ mình không còn nhớ đó là những câu nói gì.
Cô gái quỳ xuống trước hình ảnh Đức Mẹ và tiếp tục
cầu nguyện, nhưng lại hướng mặt về bên trong căn nhà trong khi tượng Đức Mẹ thì
ở phía sau. Mình chạy tới bảo cô gái hãy quay mặt lại nhìn Đức Mẹ để cầu nguyện
và cô gái đã làm theo lời của mình.
Khi cô gái đang cầu nguyện thì mình đứng phía sau
và nảy ra ý lấy điện thoại ra chụp vài tâm hình để ghi lại khoảnh khắc một cô
gái lương dân thể hiện tấm lòng yêu mến với Đức Mẹ để chia sẻ với người khác.
Thoạt đầu mình chụp hình từ phía sau cách cô gai chứng 5 mét, rồi dần dần tiến
lại gần, chụp cận cảnh nét mặt cô gái khi ngước lên nhìn Đức Mẹ một cách sốt mến.
Từ vị trí ở góc bên phải có thể thấy được ánh mắt của cô gái đang chăm chú nhìn
lên Đức Mẹ và hoàn toàn bị thu hút đến nổi không còn biết gì xung quanh nữa.
Lúc đó mình dường như chỉ quan sát cô gái và Đức Mẹ qua màn hình của chiếc điện
thoại vì mình lia lịa bấm để ghi lại hình ảnh.
Trong lúc đang chụp hình và quan sát sự việc qua
màn hình điện thoại thì bổng nhiên mình thấy trên mành hình hiện lên những tia
chớp như tia chớp laser đang bắn ra về phía trước. Những tia chớp lấp lánh di
chuyển không ngừng. Mình đưa điện thoại lên cao hơn, nhìn về phía Đức Mẹ thì nhận
ra từ bức tranh của Đức Mẹ đang liên tục phát ra những tia sáng dài khoảng 1 mét làm cho cả căn phòng tràn ngập
những tia sáng hai màu xanh trắng.
Chứng kiến hiện tượng kỳ diệu này mình trở nên vô
cùng phấn khích. Cả người mình run lên, tay mình không còn cầm máy điện thoại vững
được nữa. Mình tiếp tục bấm trên điện thoại như để chụp hình, nhưng không biết
có bấm đúng chỗ hay không. Mình nghĩ trong đầu đã chụp được hình rồi nên quay
clip để ghi lại sự việc. Mình tìm nút để chuyển máy qua chế độ quay video nhưng
trên màn hình không thấy có nút nào để bấm cho quay, mà chỉ có một chấm đỏ ở giữa
màn hình. Mình hiểu được rằng Đức Mẹ không cho phép mình quay phim/chụp hình sự
việc đang diễn ra.
Một vài giấy phút sau, những tia sáng không còn
phát ra nữa. Gian phòng trở lại hiu hắt như cũ. Lúc đó mình vẫn chưa hoàn hồn.
Trong người có nhiều cảm xúc lẫn lộn—sợ hãi, vui mừng, phấn khích. Mình chạy
vào bên trong phòng tĩnh tâm để nói cho những người bên trong biết chuyện gì đã
xảy ra thì thấy chỉ còn một căn phòng trống và tối đen. Mọi người đã đi nghỉ. Mình
chạy đến phòng ngủ của hai người, đánh thức họ dậy để báo, nhưng mình dường như
không nói được câu gì. Lưỡi như bị đơ. Mình chỉ biết chỉ ra phía trước và cố gắng
nói ra thành tiếng hai chữ “Đức Mẹ,” nhưng cũng không nói được.
Những giây phút cuối của giấc mơ là mình vùng vẫy
để tìm cách nói thành lời những gì vừa xảy ra. Rồi mình dần dần tỉnh giấc, dần
dần ý thức được rằng những gì vừa diễn ra không phải là sự thật mà là một giấc
mơ thật kỳ diệu. Mình cảm thấy lạnh, và cảm giác “kinh hoàng” vẫn chưa tan biến.
Đây là sự “kinh hoàng” theo nghĩa của từ mà các nhà tôn giáo học dùng khi diễn
tả cảm giác của một con người đứng đối diện với một thần thánh. Đó là cảm giác
của ông Job trong sách Cửu Ước khi ông chứng kiến một vị thần đi ngang qua trước
mặt ông khiến ông kinh khủng sợ hãi, xương cốt run rẩy, và các lông tóc của ông
bị xửng lên. Và đó cũng là cảm giác của những ngươi phụ nữ khi họ đứng trước ngôi
mộ trống của Chúa Giê-su và sáng Chúa Nhật Phục Sinh. Khi chứng kiến sự hiện diện
của Thiên Chúa một cách kỳ diệu, con người cảm thấy vừa sợ hãi vừa tôn kính,
như có thể chết đi được. Đó là lý do tại sao trong sách Xuất Hành, Thiên Chúa
đã phán với ông Mô-sen: “Ngươi không thể xem thấy tôn
nhan Ta, vì con người không thể thấy Ta mà vẫn sống” (33:20).
Mình đã trải qua những giây phút “kinh hoàng” đó
trong một giấc mơ như chưa từng có trong đời. Tuy nhiên trong những giấy phút
giữa thức giữa chiêm bao đó, mình lại có cảm giác chạnh lòng. Chạnh lòng vì
mình “ghen” với cô gái lương dân trong giấc mơ. Đức Mẹ đã bày tỏ chính mình với
cô gái ấy chứ không phải với mình. Chẳng qua mình chỉ là người may mắn được chứng
kiến sự việc. Chính lòng đạo đức và sốt mến của cố gái trẻ đó đã khiến Đức Mẹ
đáp trả bằng một dấu chỉ lạ thường. Còn mình chỉ là người đứng quay phim, chụp
hình—mà ngay cả việc đó cũng không thành công vì máy của mình đã bị vô hiệu hóa
trong lúc sự việc đang diễn ra.
Mình chạnh lòng nhưng cũng tự an ủi bản thân. Dù
sao thì cô gái lương dân ấy đã được Đức Mẹ ban cho hồng ân lớn lao khi tới tham
dự một chương trình tĩnh tâm mà mình tổ chức. Mình đã hướng dẫn cô gái ấy quay
mặt nhìn Đức Mẹ. Vì thế nếu ai đó được điều gì tốt lành mà mình có đóng vai trò
một cách gián tiếp thì cũng là một niềm vui và cũng là một hồng ân mà Chúa ban
cho.
Sáng sớm ngày Chúa Nhật, 17.2.2019