Nhật ký trên tàu


Một tuần tung tăng ở Bangkok và Pattaya cũng đã chấm dứt. Giờ đây mình ngồi trên chuyến tàu đêm trở về Nong Bua Lamphu từ Bangkok. Những người thân đến du lịch Thái Lan cũng đã chia tay mình từ sáng. Chương trình của họ là ghé thăm một ngôi chùa rồi sau đó ra sân bay trở về Việt Nam. Mình chào tạm biệt mọi người ở khách sạn vì còn nhiều chuyện khác phải làm trước khi rời Bangkok.

Những ngày đi chơi với các anh em trong dòng và những người thân quen rất vui, nhưng rất mệt. Trong đoàn còn có thêm 10 người là những người mình không quen biết cùng đi trong tour. Mới đầu lạ nhưng đi với nhau suốt ngày cũng trở nên quen. Trong đoàn còn có thêm một cụ già 80 tuổi. Mình còn trẻ đi tour còn mệt nhừ, không ngờ một cụ già cũng chịu chơi thật.

Những ngày qua cũng đi đấm bóp kiểu Thái rất nhiều. Trong đoàn chị Liên rất thích massage. Nên dường như mỗi ngày đi chơi xong là kết thúc với một cuộc massage Thái hai giờ đồng hồ. Massage xong mọi người trở về khách sạn ngủ rất ngon (trừ ra mình), nhưng phải thức dậy rất sớm để ngày sau đi chơi tiếp.

Sáng nay anh Ko ở văn phòng Hội đồng Giám Mục Thái Lan đã gia hạn visa cho mình và anh Trực xong xuôi. Thế là hai người được thêm một năm nữa. Lần này không cần phải rời khỏi nước vì visa hết hạn.

Mình phải đến văn phòng của anh Ko để nhận hộ chiếu của mình và anh Trực. Sau đó chạy ra sân bay Don Muang để giao cho anh. Anh Trực sáng nay đã bay từ Udon Thani đến Bangkok để bay tiếp về Việt Nam. Đây là chuyến bay hoàn toàn ngoài dự định của anh.

Sáng nay khi mới 5h sáng, mình nhận được cuộc điện thoại của anh Trực cho hay là bố anh ở Việt Nam đã qua đời tối hôm qua và anh sẽ phải về Việt Nam gấp. Mặc dầu không có vé máy bay, nhưng anh vẫn ra sân bay chờ giờ mở cửa để mua vé. Có lẽ giờ này anh đã đến Việt Nam để lo lắng việc an táng của ông cố. Nhưng có lẽ anh Trực cũng không phải làm nhiều ngoài những việc liên quan đến lễ lạt. Dù sao đi nữa thì ông bà cố cũng có đến 12 người con. Chiều nay mình cũng đã đánh một email đến tất cả những anh em Việt Nam trong dòng để báo tin về sự qua đời của ông cố để anh em cùng hiệp thông cầu nguyện. Riêng mình sẽ dâng lễ đặc biệt cho ông cố vào ngày Chúa Nhật này.

Chiều nay khi lên tàu mình không chỉ đem theo hành lý cá nhân, trong đó có chiếc máy vi tính, áo quần, và những gói cà phê và trà mà chị Liên mang qua cho mình từ Việt Nam, mà còn mang theo nguyên một chiếc piano điện mà một giáo dân ở Bangkok đã cúng cho nhà thờ của mình. Mình nhờ anh Đô ở nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế gọi lại kỷ càng và chở ra ga tàu. Giá chuyên chở rất rẻ. Chiếc piano và chiếc ghế nặng 40 kilô chỉ phải trả 150 baht. Tuy nhiên, phải trả những chi phí khác như thuê chiếc xe đẩy hàng, và tiền công bốc vác. Mình trả cho một bác bốc vác số tiền tương đối nhiều nên chú và thêm một anh nữa rất vui vẻ chăm sóc cho chiếc đàn trong khi chờ tàu đến. Họ cũng vui vẻ đưa đến toa chất đồ và cẩn thận đưa nó lên tàu. Sáng mai, thầy Damien sẽ đón mình ở ga tàu Udon Thani và đưa chiếc đàn về Nong Bua Lamphu. Cuối cùng thì nhà thờ cũng đã có một chiếc đàn nhìn rất xinh đẹp và có giá trị. Hy vọng cô Mèm sẽ chơi được chiếc đàn này và sẽ không cần phải mua một chiếc đàn khác.

Tàu đã bắt đầu lăn bánh. Mình mua vé giường nằm, giường phía trên. Những người dưới mình là một gia đình gồm có hai vợ chồng trẻ và hai đứa con, một trai một gái. Gia đình này người Pháp. Hai đứa con nhìn rất dể thương, đặc biệt là thằng con trai khỏang chừng 4 tuổi. Họ tỏ ra rất thân mật với nhau. Người chồng đọc sách cho thằng con trai nghe, trong khi người mẹ thì ngồi nhìn xem con gái vẻ một bức tranh gì đó trong vở. Họ sẽ đi Nong Khai, và sau đó là qua Lào để tham quan xứ sở này.

Sau một tuần đi khắp đó đây, lo công việc và đón tiếp…..không thể viết được nửa vì đoàn nhân viên đến kiểm soát vé.

Bangkok, ngày 10.7.2008

No comments: