Dự lễ trên xe máy


Từ Bảo Lộc trở về Sài Gòn, anh Tr. (Việt kiều Úc) nhận xét nhiều lần: - Đường này nhiều nhà thờ thật.

Đúng vậy, quốc lộ từ Bảo Lộc đến Ngã Ba Giầu Giây rồi sau đó là quốc lộ 1 từ Ngã Ba Giầu Giây đến Ngã Ba Vũng Tàu có vô số nhà thờ. Ai đi trên hai tuyến đường này cũng không bỏ qua được cảnh một ngôi nhà thờ quen thuộc hiện lên sau mỗi năm mười phút. Nếu đi vào ngày Chúa Nhật thì ta sẽ thấy có rất nhiều người giáo dân đi lễ. Người Việt vẫn vốn rất sùng đạo và đi lễ rất đều đặn. Ở vùng miền quê thì có nơi như Gia Kiệm 3h30 sáng thì chuông nhà thờ đã rung. Lễ ngày thường ở một nhà thờ Việt Nam còn đông hơn lễ Chúa Nhật của rất nhiều nhà thờ bên Mỹ hay Châu Âu.

Lễ ở nhiều nơi, giáo dân tràn ra bên ngoài nhà thờ vì bên trong có khi không đủ chỗ. Nhưng không phải ai đứng bên ngoài nhà thờ cũng vì bên trong không có chỗ ngồi. Ở nhà thờ Chánh Tòa Sài Gòn vốn có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng mỗi thánh lễ đều có nhiều chục người không thèm đi gửi xe để vào bên trong dự lễ. Họ đứng hoặc ngồi trên yên xe trên đường nhìn vào trong, mặc dầu trước mắt họ là những cánh cổng nhà thờ rất cao và những bức tường gạch che khuất bất cứ những gì đang diễn ra bên trong. Nhà thờ không hề gắn loa bên ngoài nên âm thanh duy nhất mà họ nghe được là tiếng xe cộ inh ỏi trên đường phố. Thế nhưng họ vẫn đứng, hoặc ngồi trên yên xe mãi một tiếng đồng hồ đến khi họ thấy có dấu hiệu thánh lễ bên trong kết thúc thì họ nhanh chóng dọt về.

Tuần trước mình đi lễ 4 giờ chiều, sau đó ngồi lại ở một quán cóc bên lề đường để quan sát cảnh vật trong khuôn viên quảng trường Hòa Bình trước nhà thờ chính tòa. Nhìn những người giáo dân đứng bên ngoài nhà thờ nhìn vào trong, trong số họ có không ít người đã tuổi được xưng bằng chú bằng bác, có vợ chồng và con trẻ, có cô cậu thanh niên, mình có cảm giác muốn giăng một băngrôn trước mắt họ với lời khuyên: Quý vị đi lễ như thế này thì ở nhà tốt hơn! Thật vậy, tại sao phải làm khổ chính mình khi đứng bên ngoài, không nghe được gì, không thấy được gì? Nếu họ nghĩ rằng họ đứng đó thì họ đã làm trách nhiệm đi lễ, họ không cần phải đi xưng tội “Thưa cha con có bỏ lễ ngày Chúa Nhật” thì mình cho rằng họ đã lầm to. Tới đứng trước ngôi nhà thờ nào đó một tiếng đồng hồ rồi cho rằng mình đã đi lễ là một điều vô lý nếu không nói là ngu xuẩn.


Du khách đến Việt Nam chứng kiến người Việt đi lễ phổ biến họ rất thán phục. Nhưng thiết nghĩ khi họ chứng kiến cảnh vô số người đi lễ như những người ở Nhà Thờ Đức Bà Sài Gòn, chắc trong lòng họ cũng có một cảm giác buồn cười. Còn mình thì thấy phẫn nộ lắm.


Sài Gòn ngày 5.7.2007

Chuyến đi Bảo Lộc


Ngày Chúa Nhật mình vẫn còn thấy khó chịu trong người, không muốn đi Bảo Lộc chút nào nhưng vì đã hẹn với anh Tr. một người quen từ Úc về Việt Nam làm lễ giổ mãn tang cho bố nên mình không đành lòng thay đổi chương trình.

Bảo Lộc những ngày này trời mưa liên tục, khí hậu lạnh lạnh, nằm trong giường rất dễ ngủ. Lễ giỗ của cụ Đ. do những người con của cụ tổ chức, trong đó có hai người vừa về từ Úc diễn ra tốt đẹp. Mình không có vai trò gì đặc biệt trong lễ giỗ này, chỉ là khách của gia đình. Thế nhưng mình lại trở nên điểm chú ý của nhiều người trong buổi tiệc vào ban trưa và buổi đọc kinh vào ban tối. Cũng vì cái việc mình đến từ Mỹ, là một ông cha trẻ, rồi ‘cha mà sao nhìn giống như thanh niên’, và ‘ra đường ai mà biết là cha’. Đối với những người quê ở đây, sự hiện diện của mình như một hiện tượng lạ.

Một ngày ở Bảo Lộc nhưng mình cũng đã được gặp gỡ rất nhiều người, trong đó là một nhóm cựu tu sinh ở Đại Chủng Viện Simon Hòa Đà Lạt với cái tên Têrêxa. Bây giờ họ đã ở tuổi U50, có gia đình và phải bươn chải với cuộc sống lo lắng cho vợ cho con, nhưng họ vẫn thường gặp gỡ để sinh hoạt. Anh Khâm cho hay, một trong những sinh hoạt chủ yếu của nhóm là chia sẻ và hát với nhau những bài hát của Xuân Tưởng, một nhạc sĩ cũng đã từng theo học ở ĐCV Simon Hòa để nhớ lại những kỷ niệm êm đẹp thời gian còn ăn cơm nhà Chúa.

Rồi mình gặp gỡ một người anh em bà con trong gia đình đang gặp phải áp lực từ phía bên bố vì anh không chịu theo đạo Công Giáo (Mẹ theo phật giáo). Anh băn khoăn không biết nên làm thế nào để cho vợ và con theo đạo trong khi mình không bị xua đẩy và chỉ trích vì quyết định cá nhân của mình.

Rồi mình gặp chị Hường, chị gái của một linh mục trong địa phận Đà Lạt. Chị có một quyết định rất đáng trân trọng là chọn ơn gọi độc thân để phục vụ Chúa. - Tu tại gia rất khó. – Chị chia sẻ với mình. – Lối sống này ít được sự nâng đỡ của người khác. Có nhiều người khi lớn tuổi cảm thấy cô đơn. Họ đưa ra ý kiến lập một nhóm để làm việc mục vụ. Nhưng khi họ đến ở với nhau thì không sống với nhau được vì họ không quen sống theo quy luật như trong một hội dòng.

Đây cũng là giáo xứ có cha phó là người dân tộc thiểu số. Trong bữa tiệc, mình ngồi trong bàn với các ông trùm của các giáo họ trong giáo xứ. Toàn thể số người khách trong bàn đều được giới thiệu là 'ông trùm'. Một ông trùm cho mình biết, cha Tr. là cha người thiểu số duy nhất được đào tạo và làm việc công khai tại Việt Nam. Mình không dám xác định thông tin này, nhưng chắc chắn việc có linh mục thiểu số được chịu chức và làm mục vụ là một bước tiến rất quan trọng và thiết yếu cho quá trình truyền giáo tại Việt Nam, đặc biệt là đến người dân tộc khác.

Chỉ một ngày trong một nơi khác mà mình gặp gỡ, trò chuyện, và làm quen được với nhiều người quá chừng. Mặc dầu trong người không khỏe, phải luôn canh giờ để uống hết năm loại thuốc mà bác sĩ chỉ định, phải từ chối những ly cà phê, những điếu thuốc lá, những ly rượu đế mà họ mời mình uống để chia sẻ tình thân, nhưng trong lòng mình rất vui vì mình đã được gặp gỡ, làm quen, và chia sẻ với những con người rất đáng mến tại vùng đất Bảo Lộc.

Sài Gòn ngày 3.7.2007

Đau quằn quại


Mình không rõ nguyên do bắt nguồn từ đâu, nhưng từ chiều hôm kia mình bắt đầu có cảm giác hơi khó chịu trong người, nhìn đồ ăn cảm thấy dợn dợn. Trong bụng thấy hơi sình sình. Sáng hôm qua mình bắt đầu uống thuốc vì có dấu chỉ sắp bị Tào Tháo rượt. Càng lúc thấy càng bất ổn. Nhưng mình vẫn cố gắng uống thuốc rồi đi chơi với anh em trong dòng từ Mỹ về. Đi đến nhà hàng Hàn Quốc, mình chỉ nhình chứ không dám ăn, mặc dầu mình rất thích đồ ăn Hàn Quốc. Sau đó cả nhóm đi nghe hát. Mình cũng đi, rồi về đến nhà lúc 11h tối. Mình đi ngủ được vài tiếng đồng hồ thì chợt tỉnh thức bởi cảm giác tức đau trong bụng. Mình nằm trằn trọc cố tìm lại giấc ngủ nhưng không được.

Cha Q. cho mình một loại thuốc uống để chặn lại Tào Tháo rất thành công, nhưng trong bụng mình bấy giờ lại có cảm giác thắt quặn làm mình đau điếng. 4h30 sáng, cơn đau không thuyên giảm mà càng lúc thấy càng trầm trọng hơn. Mình lủi thủi leo xuống giường, mặc vào chiếc áo sơ mi và quần dài, rồi ra đường đón chiếc xe ôm đến Bệnh Viện Hoàn Mỹ trên đường Trần Quốc Thảo.

Mình bước vào khoa cấp cứu xin được khám và điều trị. 5h sáng trong khoa cấp cứu chưa mấy bận rộn, tuy cũng có khoảng 8 bệnh nhân đang được chăm sóc. Cô y tá chỉ tới một chiếc giường nhỏ cạnh tường và bảo mình nằm xuống. Sau gần 3 tiếng đồng hồ trong khoa cấp cứu, mình đã được chuyền nước biển, chích một mủi thuốc giảm đau, xét nghiệm máu, siêu âm, một mủi thuốc kháng sinh, và toa thuốc để về nhà uống. Kết qủa của bác sĩ về bệnh tình sau quá trình khám là: viêm đường ruột.

Đây là lần thứ hai mình bị viêm đường ruột, lần đầu tiên cũng là khi đang làm việc tại Việt Nam. Khi ấy mình cũng phải đi khám cấp cứu tại bệnh viện Hoàn Mỹ khi chỉ 1h sáng vì cơn đau quằn quại trong bụng. Khi về đến nhà, cha Q. bảo:

- Em bị viêm đường ruột vì em cứ hay ăn những thức ăn trên đường phố. Em phải cẩn thận. Có ăn thức ăn đường phố thì tìm những gì nóng mà ăn.

Anh Q. nói đúng, mình quá ỷ lại trong việc ăn uống. Mình ít khi lo sợ về vấn đề vệ sinh khi ăn uống bên ngoài. Mình không sợ hủ tíu gõ, không sợ cháo lòng 4.000/tô, hay sợ canh bún vỉa hè. Nhưng có lẻ sau lần bệnh này mình phải bắt đầu cẩn thận hơn trong việc ăn uống, đặc biệt là những gì trên đường phố.

Cơn đau đã giảm nhiều rồi, những viên thuốc bác sĩ cho uống qủa thật có hiệu quả. So với lúc sáng, mình như một con người khác. Bây giờ đã gần 5h chiều, mình đang đợi chị L. mang cháo đến cho mình ăn tối. Khi ốm có người quan tâm cho mình, mình thấy có phần an ủi hơn. Không có cha mẹ hay người thân bên cạnh, thiết nghĩ khi bệnh hoạn mà không có ai nâng đỡ thì sẽ buồn tủi lắm. Mình vẫn thấy rằng mình thuộc số người còn rất may mắn.

Sài Gòn ngày 30.6.2007