Những ngày qua tôi đã có dịp để đi
tham quan những danh lam thắng cảnh của tỉnh Chiangmai thuộc vùng bắc Thái Lan,
đặc biệt là ngọn núi cao nhất của đất nước là đỉnh Inthanon. Tôi đã được cha
Physan, một linh mục dân tộc Pakinyo đưa đi thăm đỉnh núi Chiangdao gần giáo xứ
cha phục vụ. Ngoài đi đến những nơi thiên nhiên tôi còn đi vào những bản làng của
những người dân tộc, thăm những trẻ em trong trung tâm khuyến học, uống ly rượu
với dân làng trong nhà của họ và lưu lại những tấm hình đẹp để kỷ niệm những
nơi tôi đã đến. Mặc dầu đã ở Thái Lan hơn 10 năm và cũng đã có một số lần đến
Chiangmai với những mục đích khác nhau, nhưng lần này tôi mới thật sự bỏ ra thời
giờ để làm một du khách như bao nhiêu người khác đến với sứ xở này.
Mặc dầu Chiangmai là thành phố lớn
thứ nhì của Thái Lan, nhưng so với Bangkok thì nó còn rất yên bình và chậm rải
trong nhịp sống. Dân số của Chiangmai cũng chỉ một phần nhỏ so với dân số của
thành phố thủ đô. Người ở đây tính tình hiền từ, ăn nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào. Ra
khỏi thành phố đi lên vùng núi thì có nhiều dân tộc thiểu số sinh sống và họ
cũng hiền lành, chất phác như người dân tộc thiểu số thường gặp ở Việt Nam. Họ
cũng uống rượu gạo, ở nhà sàn, mặc những bộ áo quần vải tự dệt bằng những chất
liệu khác nhau tìm thấy trong môi trường rừng núi nơi họ đang sống. Ngày lên đỉnh
Inthanon, hai bạn trẻ hướng dẫn chúng tôi Mint và Miểu cũng thuộc về dân tộc
Pikinyo nên rất thông thạo những nơi đáng đi cũng như đi thế nào cho thuận tiện
nhất. Một điều may là vì đi với người địa phương nên ở một vài điểm được giảm
giá vé hoặc miễn phí hoàn toàn.
Nhờ vào những người như họ và cha
Physan mà chuyến đi của tôi không bị rơi vào tình trạng một chuyến du lịch thuần
túy mà còn là dịp gặp gỡ, tìm hiểu, chia sẻ và xây dựng mối tương quan với
nhau. Ngay cả người tài xế “xe đỏ” chở tôi đi suốt một ngày hôm qua cũng là bạn
thân của cha Physan, một giáo dân có con trai đang theo học tại tiểu chủng viện
dòng Tên gần Bangkok. Sáng Chúa Nhật, anh Jo-jo đã chở tôi đến nhà thờ Thánh Tâm
để dự lễ trước khi lên đường đi tham quan các địa điểm du lịch.
Một đặc điểm ở nhà thờ tại Chiangmai
là thấy có không ít những giáo dân đi lễ mặc áo quần truyền thống của các dân tộc
khác nhau. Ngay cả linh mục chủ tế cũng thuộc về dân tộc thiểu số. Điều này phản
ảnh tính chất của Giáo hội địa phương nơi không chỉ đa số giáo dân thuộc các
dân tộc thiểu số mà đa số ơn gọi tu trì cũng đến từ đồng bào vùng núi. Cũng
chính vì thực trạng này nên so với các giáo phận khác tại Thái Lan, Gp
Chiangmai thiếu thốn hơn về vật chất, mặc dầu về diện tích thì đây là một giáo
phận rất rộng. Giáo hội Thái Lan đang có kế hoạch chia Gp Chiangmai thành 2
giáo phận và đang trong quá trình tìm ra vị giám mục để phụ trách giáo phận mới.
Tôi đang hy vọng rằng trong tương lai Dòng Truyền Giáo Ngôi Lời của tôi sẽ có
cơ hội để cộng tác vào sứ vụ truyền giáo ở vùng đất này để tiếp nối công việc
mà các nhà truyền giáo Tây phương cũng như địa phương đã thực hiện hàng trăm
năm qua.
Tôi vẫn còn lưu lại Chiangmai để
tham dự chương trình cắm phòng của hội dòng. Chuyến đi đã kết thúc nhưng tôi vẫn
đang phải bỏ ra thời giờ để ôn lại những gì tôi đã nghe, đã thấy, đã trải nghiệm
trong những ngày qua. Với những ngày yên tĩnh mà tôi có được chắc chắn tôi sẽ
nhìn lại không chỉ những hình ảnh mà tôi đã chụp trên máy mà những gì tôi đã
ghi lại trong chính tâm hồn của tôi về cảnh vật và con người ở đây.
Chiangmai, ngày 31.7.2017