Nhìn lại một biến cố



Hôm qua về lại căn phòng trọ mở máy nhắn tin ra nghe. Có cả thảy hơn 20 tin nhắn, hầu hết đến từ mẹ và bố đỡ đầu ở bên Mỹ. Những nhắn tin đầu tiên là chúc mừng ngày kỷ niệm 8 năm trong đời sống linh mục. Những nhắn tin tiếp theo đều có nội dung liên quan đến vụ tai nạn thảm khốc tại Thái Lan. Mẹ không biết rằng cái điện thoại đó nằm cố định trong phòng trọ của mình. Còn vụ tai nạn thì xảy ra cách Bangkok đến 450 km. Nếu mình không có ở nhà thì không thể nào mở ra nghe được.   Thế mà mẹ gọi mỗi ngày để lại những nhắn tin chia sẻ nỗi đau cũng như lời cầu nguyện và khích lệ để mình có thể vượt qua cái thử thách quá lớn đến với mình chỉ sau dịp kỷ niệm 8 năm là một nhà truyền giáo ít ngày. Thật vậy 8 năm làm linh mục, làm một nhà truyền giáo Ngôi Lời tại Thái Lan, phục vụ người Thái có, người Việt có, nhưng chưa bao giờ mình chuẩn bị tinh thần và tâm lý để đối phó với một sự việc khó khăn và đau khổ như thế này. Nhưng với ơn Chúa, với lời cầu nguyện và sự nâng đỡ tinh thần đến từ gia đình, người thân, đến từ các bạn trẻ, và đến từ chính thân nhân của những nạn nhân, mình đã có đầy đủ nghị lực để thực hiện nhiệm vụ mà Chúa đã giao phó cho mình trong những ngày qua.

Giờ đây công việc đã tạm ổn. Mình trở lại Bangkok, trở lại với cuộc sống hằng ngày, trở lại với những trách nhiệm đang có hoặc đang chờ đợi mình. Mình biết là mọi thứ sẽ phải tiếp tục. Trái đất vẫn xoay tròn. Công cuộc của Chúa vẫn tiếp diễn. Trách nhiệm của mình vẫn tồn tại. Nhưng trông lòng không khỏi cảm thấy một chút trống trãi. Mình biết rằng từ này trở đi mỗi khi mình đứng ở ban-công nhìn trộm xuống tu xá của dòng Đa-minh sẽ không còn nhìn thấy hình bóng cha Giacôbê ngồi trên sân thượng vừa hút thuốc vừa nhắn tin với các bạn trẻ trên facebook nữa. Từ này trở đi thằng Trung sẽ không còn thỉnh thoảng tối thử bảy bắt xe từ Sriracha lên Bangkok để thăm mình và đi lễ tiếng Việt ngày Chúa Nhật nữa. Từ này trở đi mình không còn được hỏi thằng Anh lúc nào nó mới chịu cắt cái đuôi tóc của nó nữa. Và mình cũng sẽ chẳng còn cơ hội để chọc ghẹo con Ngọc nữa.

Biết là mất rất nhiều, nhưng cũng được nhiều niềm an ủi. Mình biết xung quanh mình có rất nhiều người yêu thương và nâng đỡ mình. Mình biết rằng không có thử thách gì Chúa gởi tới mà Ngài không ban những ơn cần thiết để đối phó và vượt qua nó. Mình đã nhận ra rằng chính trong sự đau khổ thì sự hiện diện của Chúa lại càng nhìn thấy rõ nét hơn. Nhận thấy sự hiện diện và đồng hành của Chúa nên mình mới can đảm để thực hiện bổn phẩn của một người mục tử. Những ngày qua mình buồn thật nhiều, khóc thật nhiều, tự chất vấn bản thân thật nhiều. Nhưng mình vẫn tin. Tin rằng Chúa sẽ đón nhận cha Giacôbê và các bạn trẻ như những của lễ toàn thiêu mà cộng đoàn Công giáo tha phương tại Thái Lan dâng hiến ngài. Đã nhiều lần mình nói với các bạn trẻ Việt Nam rằng, chúng ta đừng nghĩ rằng mình đến Thái Lan là chỉ để mưu sinh hoặc học tập. Trên đất nước này, hàng trăm năm qua, người Công giáo Việt Nam đã đến đây để xây dựng Giáo hội, đóng góp cho việc rao giảng Tin Mừng trên đất nước Phật giáo. Khi chúng ta đến đây, chúng ta có bổn phận và trách nhiệm phải tiếp tục sứ vụ đó bằng cách trở nên những chứng tá cho Đức Kitô qua lối sống đạo đức và trung thành với Ngài. Các bạn trẻ Việt Nam đã đáp lại lời mời gọi sống chứng tá cho Chúa bằng cách đi tham dự Đại hội Giới trẻ với chủ đề “Yêu Như Giêsu” mà mình và cha Giacôbê đứng ra tổ chức. Các bạn trẻ đã hy sinh thời giờ, công ăn việc làm và tiền bạc để có được những ngày gần gũi Chúa và sống trong những giây phút tràn ngập ân sủng. Cho dù cha Giacôbê và các bạn trẻ trong vụ tai nạn đã không đi đến điểm hẹn của chương trình đại hội, nhưng mình tin rằng Chúa đã đón nhận họ vào vòng tay ân sủng của Ngài một cách trọn vẹn. Trong sự hy sinh của họ, họ đã làm chứng về đức tin của mình và của các bạn trẻ Việt Nam tại Thái Lan. Họ đã tiếp nối nhiều thế hệ người Công giáo Việt Nam trên đất Thái loan báo Tin Mừng qua lối sống biết đặt những giá trị tâm linh trước những nhu cầu vật chất và thể xác. Mình tin rằng đó là lý do tại sao khi mình trở lại hiện trường một tuần sau vụ tai nạn, trong những trang giấy Kinh Thánh trải dài khu vực xảy ra tai nạn, trang giấy Kinh Thánh đầu tiên mình nhìn vào là trang giấy có nội dung “Dụ ngôn người đầy tớ trung tín”.

Bangkok, ngày 28.6.2014

Thiên Chúa Thử Thách (tiếp theo)




Suốt 8 năm trong đại chủng viện, trong đó có 4 năm học thần học, chẳng có một môn học nào dạy cho mình biết nên làm gì khi phải đối phó với tình trạng một linh mục bạn và 11 bạn trẻ của mình thiệt mạng trong một tai nạn giao thông khủng khiếp đến nỗi cả thảy bị thiêu rụi mà không nhận ra hình dạng. Khi mình tới cái chùa nơi người ta mang xác của các nạn nhân đến, mình không thể tin vào điều mình thấy. Những khuôn mặt tươi vui mình mới gặp gỡ, mới trêu chọc, mới đùa giỡn giờ chẳng khác gì một đống than.

Trên đường đến hiện trường, mình và chị Fốn đã liên lạc với cha xứ ở nhà thờ thánh Gerard Khon Kaen, xin ngài tiếp nhận những thi hài ở nhà thờ của ngài. Mình cứ nghĩ rằng sau khi làm những thủ tục như đưa xác vào bệnh viện rồi thì sẽ liệm xác vào quan tài, rồi đưa quan tài về nhà thờ để dâng lễ. Ai ngờ, chuyện trở nên phức tạp ngoài mức tưởng tượng. Vì là một tai nạn liên quan đến nhiều người nước ngoài nên cảnh sát phải vào cuộc để điều tra. Việc hộ chiểu của tất cả những người thiệt mạng đã bị cháy làm cho cảnh sát có nhiều câu hỏi. Việc có tới trên 60 người Việt Nam trong một chuyến đi lại làm cho cảnh sát còn có nhiều câu hỏi hơn.

Mình và chị Fốn cùng với cha Kriangkray (cha xứ ở gần nơi xảy ra tai nạn) được mời về bệnh viện để làm việc với viện trưởng và cảnh sát. Họ đưa ra nhiều câu hỏi mà không thể trả lời ngay lập tức. Thậm chí tên của người nạn nhân trong bệnh viện là gì cũng chưa thể xác định được vì đang nằm trong tình trạng hôn mê.

Mặc dầu trời nóng và bác sĩ nói rằng phải tranh thủ đưa thi thể các nạn nhân về bệnh viện Sriranakharin ở Khon Kaen để xét nghiệm ADN kẻo xác sẽ bị phân hủy, nhưng cuộc họp cứ như kéo dai giẳng. Từ Chaiyaphuum đến Khon Kaen là một quãng đường xa khoảng 100 km, thế mà ông viện trưởng lại hỏi nhiều câu hỏi mà không thể nào trả lời ngay lập tức được. Mình ngồi tham dự cuộc họp mà trong lòng cứ thấp thỏm và băn khoăn không biết lúc nào họ mới chịu đưa xác đi. Nghe nói là ở nơi trung tâm xét nghiệm thì 3h30 chiều là hết tiếp nhận thi thể. Nhưng cuối cùng thì cũng đã có đầy đủ công văn để có thể đưa xác về Khon Kaen. Lúc ấy thì các bạn trẻ Việt Nam đã tập họp lại cả thảy ở nhà thờ của cha Kriangkray.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, mình và chị Fon trở lại cái chùa nơi người ta đã mang thi thể tới. Cha Kriangkrai là người lái xe. Khi đến nơi thì thấy nhân viên bắt đầu đưa thi thể lên một chiếc xe tải lớn để đưa đi Khon Kaen. Mình, cha Kriangkray và chị Fốn đọc kinh để tiễn đưa mọi người lên đường. Ở đó các bác sĩ sẽ xét nghiệm ADN để xác nhận danh tánh.

Và thế là các người thân từ khắp nơi phải đổ về Khon Kaen để bắt đầu một qúa trình đây đau khổ và phức tạp. Đó là làm việc với cảnh sát, với bệnh viện, và với tổng lãnh sứ quán Việt Nam để đưa người thân về quê hương để chôn cất. Và mình là người phải điều phối tất cả những công việc này. Trong đại chủng viện, người ta dạy cho mình phải soạn một bài giảng như thế nào. Họ dạy cho mình phải hiểu Thánh kinh như thế nào. Họ dạy cho mình cách làm lễ như thế nào cho đúng với phụng vụ. Nhưng chẳng có một môn nào dạy cho mình phải làm gì khi có tình huống như thế này xảy ra. Họ chẳng dạy cho mình làm như thế nào để có thể giữ bình tình để dâng lễ cho những người thân yêu của mình mà không bị xúc động. Họ chẳng dạy cho mình làm như thể nào để giữ bình tĩnh điều phối công việc khi chính mình lại đang đau khổ vô cùng trước sự mất mát này.

Khon Kaen, ngày 9.6.2014

Thiên Chúa Thử Thách



Sáu ngày đã qua, hình như đây là tối đầu tiên từ khi xảy ra vụ tai nạn thảm khốc ấy mình mới có một khoảng thời giờ yên tĩnh. Giờ đây mình đang ngồi trong phòng ngủ, không phải là phòng của mình, mà là phòng khách ở nhà thờ thánh Gerard tại Khon Kaen. Đáng ra giờ này mình phải ở Bangkok và chuẩn bị cho những sinh hoạt của ngày Chúa Nhật mừng Chúa Thánh Thần Hiện Xuống. Theo lịch được phân chia thì mình sẽ dâng lễ cho nhóm các bạn trẻ Việt Nam tại Bangskae.

Thế nhưng mọi sự đã thay đổi. Mọi sự đã thay đổi từ khi nhận được cuộc điện thoại của thằng Trung lúc 6h sáng báo cho mình cái hung tin là một trong 5 chiếc xe chở cha Hanh và các bạn trẻ đến từ Bangkok đã gặp tai nạn và bốc cháy thiêu rụi những con người đang ngồi trên xe, ngoại trừ 3 người đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Khi nghe tin, người mình lặng đi, rồi bắt đầu run rẫy. Mình không hiểu xe bốc cháy, và người trên xe bị cháy là như thế nào. Mình không hiểu có cái tai nạn gì mà làm cho tới 13 người phải bị thiêu rụi. Mình không hiểu tại sao cái tai nạn đó lại đến với cha Hanh và những bạn trẻ thân yêu của mình.

Mình gọi điện thoại cho cô Fốn, một nhân viên của trung tâm Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp: - Chị Fốn ơi, có tai nạn xảy ra. Xe các bạn trẻ Việt Nam trên đường đến tham dự đại hội gặp phải tai nạn. Xe bốc cháy. Người cháy luôn. Chết hết 12 người rồi!

Chị Fốn vừa mới ra khỏi giường khi nhận được điện thoại của mình. Chị nói chị sẽ đến nhà thờ ngay. Mình nói: - Chị mau lên nhé. Em phải đi tới hiện trường ngay bây giờ.

Mình ngồi sững sờ nơi cái ghế trước nhà xứ. Mình gọi điện thoại cho cha Hoàng để báo tin. Lúc ấy cha Hoàng vẫn đang ở bên Lào và chuẩn bị qua Thái Lan để giúp cho chương trình. Thằng Thắng và Hoàng Anh cũng đã thức giậy. Thằng Thắng không biết nói gì. Nó chỉ biết rên: “Trời ơi là trời!”

Mãi một lúc sau cô Fốn mới tới nhà thờ. Có thêm anh Boonklang nữa. Anh Boonklang lái xe đưa mình, chị Fốn và thằng Thắng đi tới Chaiyaphuum, nơi bị tai nạn. Trên đường đi, hai chiếc điện thoại của mình reo không ngừng. Có người gọi tới để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Có người gọi tới để báo cho mình biết tại hiện trường tình hình như thế nào. Thằng Huy gọi tới. Mình bấm nút trả lời. Nó vừa nói vừa khóc: “Em con chết rồi bố ơi.” Mình như bị thắt chặt trong tim.

Khi ấy mình chưa biết ai là người ngồi trên chiếc xe đinh mệnh ấy ngoài cha Hanh. Mình gọi điện thoại cho thằng Trung. Không có tín hiệu gì cả. Mình thử gọi thêm lần nữa cũng như thế. Thằng Trung có hai số điện thoại. Mình gọi số thứ hai cho nó. Cũng không có tín hiệu như số trước. Mình lại cảm thấy đau nhói trong tim….

Khon Kaen, ngày 8.6.2014