Thói quen


Sau hơn một giờ trên chuyến hàng không Pháp, mình cũng đã đến Sài Gòn từ chiều hôm qua. Như thường lệ không khí vui nhộn và tấp nập quen thuộc của thành phố đón chào mình ngay từ những giây phút đầu tiên rời khỏi sân bay TSN. Đến Việt Nam không còn là một kinh nghiệm đầy bở ngở như lần đầu tiên mình trở lại Việt Nam năm 1999. Sau những chuyến về Việt Nam, và đặc biệt là hai năm làm mục vụ tại Việt Nam, nơi đây đã trở thành rất thân quen đối với mình. Ngay cả anh lái taxi cũng không đánh lừa mình được về giá cả xăng dầu tại Việt Nam hiện nay.


Sau gần ba tháng tại Thái Lan, mình đã thấy một chút thay đổi trong thói quen của mình. Đó là những thay đổi đến rất tự nhiên sau khi mình hòa nhập vào một môi trường và lối sống mới. Ngồi trên máy bay Pháp, mình đã phát hiện ra mình đã trở nên hơi lúng túng khi sử dụng ngôn ngữ.


Thời gian qua, mình hay quen cám ơn bằng tiếng Thái, hay xin lỗi bằng tiếng Thái khi va vào người nào trên đường. Thế là khi mình vào máy bay, tình cờ dẫm chân lên một vị khách người Pháp, mình đã buông tiếng "khó thôt" mà không kịp suy nghĩ rằng người đó không hề hiểu mình nói điều gì. Sau đó, cô tiếp viên đến ghế trao cho mình khăn lau mặt, mình lại phản xạ bằng câu cám ơn "khorb khun khrab" mà quên hẳn cô tiếp viên cũng là người Pháp, không hề nói tiếng Thái. Nghĩ lại mình thấy hơi buồn cười, một người Việt kiều Mỹ lại đi nói tiếng Thái với một cô tiếp viên người Pháp. Quả thật là chuyện lạ.


Ngoài ra còn có những thay đổi khác mà mình cũng đã phát hiện ra. Trước đây khi còn ở Mỹ hay ở Việt Nam, mình rất hay ngồi tréo chân vì đó cũng là một tư thế thoải mái và phổ biến ở cả hai nước. Nhưng ở Thái Lan thì việc ngồi tréo chân là điều cấm kỵ. Đối với người Thái, bàn chân là bộ phận thấp nhất của con người. Vì thế mình không thể cho ai thấy bàn chân của mình. Đưa bàn chân cho người khác nhìn là một hành động mang tính chửi rũa và bất lịch sự. Vì thế từ ngày đến Thái Lan mình cố gắng không quên điều này khi ngồi ở những nơi có người khác cùng ngồi. Ngồi không tréo chân đã phần nào trở nên thói quen. Đôi khi mình vẫn làm theo thói quen trước, nhưng chợt nhớ lại thì không làm nữa.


Mình rời khỏi đất Thái rồi. Qua Việt Nam ngồi tréo chân không có gì là cấm kỵ. Thế mà mình lại ít làm như vậy hẳn. Có khi vừa mới bắt đầu tréo thì rút ra, vì ngở rằng mình đang ở Thái Lan. Rút ra xong rồi mới phát hiện mình không còn ở Thái Lan nữa.


Chỉ vài tháng ở đất nước khác mà mình cũng đã có những thay đổi một cách tự nhiên đến thế. Không biết sau nhiều năm thì nhân sinh quán của mình sẽ trở nên như thế nào? Mình không nghĩ rằng mình sẽ trở nên như người Thái, nhưng chắc chắn mình sẽ phần nào tiếp thu những phong tục tập quán và cung cách của người địa phương nơi mình sống và làm việc. Đó là một điều rất hiển nhiên. Đi được nhiều nơi, tiếp xúc với được nhiều người, và sống trong nhiều môi trường khác nhau, mình thấy đời sống con người thật sự muôn sắc muôn mau và quả là thú vị.


Sài Gòn, ngày 18.5.2007

No comments: