Những người bạn trẻ

Mấy hôm nay mình bỏ ra thời giờ để gặp gỡ những bạn trẻ mà mình đã từng giúp trong chương trình cai nghiện ma túy tại Việt Nam. Gặp lại các bạn ôn lại chuyện cũ thời còn đồng hành với nhau trên con đường khó khăn với căn bệnh nghiện ngập. Gặp N., N. cho hay bây giờ em là một giám đốc trong công ty về vi tính.

- Tháng 11 này em sẽ đám cưới. – N. thông báo. – Nếu thầy sắp xếp được thì về tham dự nha thầy.

- Thế sao. Chúc mừng trước nhé. Đây quả là một tin vui đó. – Mình nói. – Mình không dám hứa là sẽ về Việt Nam được vì cũng khó xin phép bề trên để đi xa, đặc biệt là ra khỏi nước. Nhưng nếu hai anh chị quyết định sang Thái Lan chơi tuần trăng mật thì mình sẵn sàng đón tiếp đó nghen.

Hôm qua, mình gặp Th. Bây giờ em không còn chơi ma túy nữa, nhưng cũng bỏ chưa được lâu lắm. Nhà Th. mở tiệm net nên Th. ở nhà coi tiệm, cũng ít đi đây đó. Mỗi ngày Th. đi tập tạ để bớt mập vì ở nhà nhiều mà lại ăn nhiều quá.

Gặp Th. xong, mình đi gặp T. Em mới lấy vợ cách đây một tháng. Bây giờ đang làm thợ hồ. Nhưng đời sống chưa mấy ổn định do tính ăn nhậu chưa bỏ được, đó là chưa nói đến việc chơi ma túy chưa hẳn chấm dứt.


Mình đi uống cà phê với T. và cô vợ mới cưới. Thầy trò nói chuyện với nhau thật vui, ôn lại kỷ niệm trước đây sống với nhau ở nơi hậu cai ngoài tỉnh. Rồi cập nhật những tin tức về những người bạn khác. Có đưa đã đi Mỹ rồi, có đứa bị bắt gần về rồi. Có đứa không chiến đấu được với căn bệnh ma túy và AIDS nên đã chết. Có đứa đã lập gia đình, đi lấy vợ, bỏ được thời gian, rồi rớt lại. Trường hợp không thành công đáng tiếc nhiều hơn chuyện để vui mừng.

Sáng nay mình nói chuyện trên điện thoại với sr. H. Sơ bảo:

- Thầy ơi, bây giờ mấy tụi nó rớt lại nhiều lắm.

- Sơ có còn giúp ở phòng trực không?

- Sơ vẫn còn đến như thường lệ.

- Hôm nay Sơ có đến không, em sẽ đến thăm Sơ.

- Vậy hả. Vậy hẹn thầy chiều nay gặp nhé.

Mình gọi điện thoại cho D. Mình hỏi D. dạo này có khỏe không? D. bảo em đang uống thuốc nên cũng khỏe. T. nói với mình:

- D. nhìn nó vẫn như trước đây. Nó vẫn trắng trẻo, ăn nói lịch sự, ăn mặc lúc nào cũng chỉnh tề. Nhìn nó chẳng ai nghĩ là dân chơi hay bị nhiễm.

Mình rũ D. chiều nay đi với mình đến thăm Sơ H. Thế là hai thầy trò có một cuộc hẹn với nhau. Gặp lại những khuôn mặt cũ như vậy gợi lên cho mình thật nhiều kỷ niệm vui buồn trong những ngày làm mục vụ tại Việt Nam.

Về đây, gặp lại những bạn cũ và những phụ huynh của các em, ai cũng gọi mình bằng thầy như trước đây. Họ thấy gọi vậy thân tình hơn. Mình cũng nghĩ vậy nên rất vui với cái danh xưng đó. Họ bảo: - Gọi thầy bằng cha sao thấy nó xa lạ quá. Như vậy thấy xa lạ thật. Mình thích được làm thầy với các em, thích duy trì được cái tình cảm gắn bó vì đã đồng hành với nhau trong một quãng đường tuy ngắn ngủi nhưng rất đầy ý nghĩa trong cuộc sống của mình và của các em.

Sài gòn, ngày 23.5.2007

No comments: