Tối hôm nay Sài Gòn mưa tầm tả. Từ chiều, những áng mây đen thui đã kéo về phủ ngập bầu trời thành phố. 4h30 chiều, mình từ trong khách sạn bước ra ngoài, định đi tìm chỗ để tập thể dục, nhưng thấy trời đen tối, lòng trở nên e ngại. Mình quay về phòng đợi đến 6h chiều thì đi gặp một người chị mà mình rất quý ở Sài Gòn. Hai chị em hẹn nhau đi ăn tối, rồi sau đó đi xem ca nhạc.
Mình cởi chiếc xe Nouvo mượn của một đứa em chạy từ đường Bùi Thị Xuân (q. 1) đến nhà chị ở Tân Bình. Đường Cách Mạng Tháng 8 xe cộ tấp nập, không khí ngột ngạt như mọi khi, đặc biệt là vào giờ cao điểm như thế này. Những giọt mưa lắc rắc báo hiệu cơn mưa sắp đến, ai nấy đều vội vã đi đâu đó, về đâu đó trước khi cơn mưa đổ xuống. Mình cũng cố gắng len lõi giữa dòng xe để đến nơi hẹn trong tình trạng chưa bị ướt.
Đến nơi, hai chị em quyết định ra đường Phạm Văn Hai ăn bún thịt nướng. Vừa tới quán thì mưa ào ào như thác từ trời xuống. Hai chị em ngồi ăn bún, nói thật nhiều chuyện với nhau. Ăn xong rồi, nói nhiều chuyện rồi, mà cơn mưa vẫn chưa dứt. Chương trình sau khi ăn là đi nghe ca nhạc ở phòng tra Văn Nghệ của nhạc sĩ Phạm Duy ở quận Bình Thạnh. Hơn 8h, thấy mưa nhẹ bớt, hai chị em quyết định đội áo mưa đi tới phòng trà. Đường nước nhiều, xe máy chạy ngang qua nhiều khi làm nước văng lên người nhưng cũng phải chịu khó chạy. Người chị ngồi sau, ẩn dưới vạt áo mưa bảo:
- Có lẽ không ai yêu âm nhạc như hai chị em mình. Trời mưa như vậy mà cũng muốn đi nghe hát.
- Mình đi kiểu này mới có chuyện để nhớ. - Mình nói.
Qua khỏi ngã tư Nguyễn văn Đậu, rẽ vào đường nhỏ Lam Sơn tới quán Văn Nghệ. Nhìn bảng tên quán thấy tối om. Mình dừng xe trước cửa quán. Một anh nhân viên bước ra lắc tay qua lại. Mình biết có điều không hậu. Anh nhân viên bảo:
- Tối nay quán không có mở cửa.
- Sao vậy? - Mình hỏi.
- Trời mưa quá nên không có khách. Quán đóng cửa. - Nhân viên quán cho hay.
Nếu ai đó nghĩ rằng sau khi lội mưa đến quận Bình Thạnh không có ca nhạc thì hai chị em sẽ nản lòng trở về, người ấy sẽ lầm to. Người chị đưa ra ý kiến:
- Hay là mình đi phòng trà 2B trên đường Lê Duẫn.
- OK! Đi đó cũng được. - Mình tán thành ý kiến của chị.
Thế là hai chị em lao mình vào cơn mưa dai dẳng của thành phố để đi nghe hát ở phòng trà 2B, quận 1. Tối thứ hai, mà trời lại mưa nên hai chị em bước vào gian phòng dường như trống không.
- Coi chừng tối nay mình được ca sĩ hát phục vụ cho riêng mình. - Mình nói.
Nhưng không như thế. Một lúc sau có thêm khách vào. Ca sĩ lần lượt lên hát. Mình và người chị ngồi lắng nghe, bình luận về nam ca sĩ này, nữ ca sĩ kia. Hai chị em ngồi nghe cho đến khi chương trình chấm dứt lúc 11h.
Giờ này Sài Gòn không còn mưa nữa. Sài Gòn về khuya, sau cơn mưa, không khí vừa mát vừa trong lành. Mình chở chị về rồi một mình chạy xe máy về khách sạn. Chưa muốn đi ngủ, mình ngồi ghi xuống kỷ niệm một đêm Sài Gòn, một đêm rất Sài Gòn với cơn mưa tầm tả, với dĩa bún thịt nướng ở một quán đối diện Công Viên Hoàng Văn Thụ, với chiếc xe gắn máy chạy rong rong trên đường phố, và với những bài hát bất hữu ở một phòng trà nổi tiếng.
Sài Gòn, ngày 21.5.2007
No comments:
Post a Comment