Sáng nay Bangkok trời đang mưa to. Một người bạn chọc ghẹo mình ông trời khóc tiễn chân người đi, nhưng việc mình phải ra khỏi nước Thái vài tuần chẳng có gì là gây cảm động hết. Nó chỉ là một công việc trong bao nhiêu công việc khác phải làm khi phải đương đầu với thực tế của xã hội chính trị. Không phải mình có ý định làm việc tốt ở nơi nào đó là mình sẽ hiển nhiên được chiêu đãi và mọi chuyện sẽ êm xuôi. Một nhà truyền giáo như mình trên thực tế sẽ bị nhiều nơi canh me và không chấp nhận. Một việc mình cho là tốt người khác có thể cho là nguy hiểm và tiêu cực.
Mình đã tiến hành làm visa truyền giáo ở Thái Lan ba tháng qua, nhưng hiện nay vẫn chưa hoàn tất. Tuy nhiên mình quan niệm rằng trong vấn đề liên quan đến thủ tục giấy tờ, khi nào mọi việc xuôi chảy thì mới đáng gây bất ngờ, chứ có sự trục trặc là chuyện mà mình có thể hoàn toàn mong đợi. Nếu mình cảm thấy bất ngờ khi có sự không thuận tiện xảy ra, chắc hẳn mình sẽ rất bức xúc và bực tức. Còn nếu mình biết trước có thể có những điều không hay xảy ra thì khi nó đến tinh thần mình đã sẵn sàng đón nhận nó. Vậy trước sự xáo trộn của đời sống mình vẫn có thể duy trì sự bình thản.
Việc mình phải đi Việt Nam vài tuần dĩ nhiên gây nên sự xáo trộn cho mình, đó là việc học hành và những việc mục vụ khác ở đây. Tuy nhiên mình tin rằng trong tương lai sẽ còn nhiều việc rắc rối hơn nữa. Nếu mình không biết xử lý vấn đề tương đối nhỏ này thì làm sao có thể đương đầu với các vấn đề phức tạp hơn?
Trong đời ai cũng có những điều mà mình mong đợi từ bản thân, từ công việc, từ gia đình, và từ xã hội. Mình mong đợi họ đáp ứng những nhu cầu và tiêu chí mà mình đã đặt ra. Tuy nhiên, nhiều khi ta mang những sự mong đợi quá thiếu thực tế làm cho không ai có thể đáp ứng được. Rồi ta lại đau khổ khi không được những gì mình mong muốn. Đức Phật nói không sai khi ngài dạy rằng mình càng mong muốn chừng nào thì lại càng đau khổ chừng đi.
Bangkok ngày 17.05.2007
No comments:
Post a Comment