Ngày mai mình lên đường đi Việt Nam, lần thứ hai trong năm này. Lần trước là vào dịp Tết, mình đến Việt Nam để ăn Tết. Còn lần này đi vì visa ở Thái Lan hết hạn mà visa mới thì làm chưa xong. Thế là phải ngồi ở Việt Nam chờ cho đến khi nào giấy tờ hoàn tất thì mới trở lại Thái Lan tiếp tục công việc học hành.
Đáng ra cuối tuần này mình sẽ dâng lễ đồng tế và giảng trong thánh lễ của người Việt Nam ở Bangkok. Mình rất muốn tham dự thánh lễ này vì một năm chỉ có vài dịp như thế. Thánh lễ có rất nhiều bạn trẻ từ Việt Nam sang Thái lao động, dường như tất cả đều là thành phần bất hợp pháp. Nhưng vì giấy tờ chưa hoàn tất nên đành phải chịu. Coi như là ý trời. Chỉ tiếc mình đã bỏ ra gần một tuần để soạn bài giảng nhưng rồi không được sử dụng.
Những lần trước đi Việt Nam mình thấy trong lòng có phần háo hức vì mình có dịp thăm nhiều người thân quen. Nhưng lần này đi mình không hồ hởi cho lắm vì do hoàn cảnh chứ không phải do ước muốn. Đi Việt Nam, mình phải ngừng học tiếng Thái một thời gian. Hy vọng khi trở lại sẽ không bị đơ lưỡi đến nỗi không nói gì được. Tháng trước trong lớp có cặp vợ chồng New Zealand học chung với mình. Hai vợ chồng nghĩ một tuần đi Singapore có công chuyện, khi về nói không ra câu. Cô giáo quyết định cho xuống lớp để học lại từ đầu. Nghĩ lạicảnh phải học lại mấy cái âm mà cảm thấy ngao ngán trong lòng.
Mình đi Việt Nam lần này không chuẩn bị gì nhiều. Mình đem một mớ áo quần để thay, máy vi tính, và sách vở để học bài. Mình dự định sẽ "cắm trại" ngoài mấy quán cà phê có internet hi-fi để học tiếng Thái. Lý do là ở đấy sẽ có máy lạnh mát. Còn internet là vì mình hay phải lên tra từ bằng từ điển trực tuyến trên mạng. Nhiều người không làm việc hoặc tập trung được nơi có đông người hay có nhiều âm thanh. Nhưng mình thì vô tư, miễn sao có chỗ ngồi tương đối thoải mái, có tách nước là học được. Thời còn học đại học, mình cũng thường xuyên ra quán cà phê học bài hàng giờ đồng hồ. Học xong rồi đứng dậy ra về. Ngồi ở nhà trong căn phòng yên tĩnh mà chưa chắc đã học tốt vì có nguy cơ muốn...đi ngủ. Còn ngoài quán cà phê thì có buồn ngủ cũng chịu. Ngày mai về tới nơi, mình sẽ hỏi thăm xem dạo này có quán cà phê nào được được, mình sẽ chọn nơi ấy làm "phòng học" cho những ngày tới đây.
Bangkok, ngày 16.5.2007
No comments:
Post a Comment