Trước đây mình từng giúp một bạn trẻ tên Thanh bỏ ma túy. Thanh ở Sài Gòn. Thời gian mình làm việc ở Việt Nam, mình cố gắng giúp Thanh thật nhiều, nhưng kết quả không mấy tốt. Cho đến khi mình rời Việt Nam, Thanh đã về quê làm việc để trốn công an. Thỉnh thoảng Thanh có lên thành phố. Gặp mình Thanh bảo là bây giờ không còn chơi ma túy nữa nhưng mình không biết chuyện thực hư như thế nào?
Sau khi đã trở về Mỹ, Thanh viết email bảo rằng nó cần một số tiền cho việc làm ăn. Mình tìm ra một số tiền gởi về cho Thanh, nhưng sau đó thì không thấy Thanh liên lạc với mình để báo là có nhận được hay không và đã làm gì với số tiền mình gởi về? Thực sự mình không có nhiều tiền vì thế việc gởi tiền về cho một ai đó phải là chuyện quan trọng mình mới làm. Mình giận nên nhủ lòng là quên người không biết điều sau khi được giúp đỡ.
Một thời gian dài mình không nghe gì từ Thanh. Sau đó rất lâu, mình lại nhận được một nhắn tin chào hỏi. Mình đọc xong rồi xóa như bao nhiêu lời nhắn tin khác trên YM mà mình nhận được. Sau đó một thời gian dài, mình lại nhận được lời thăm hỏi qua YM. Mình đọc xong rồi xóa như trước, không màng lòng trả lời.
Tối hôm nay mình lại nhận được thêm những lời nhắn tin nữa. Lần này đọc lời nhắn tin của Thanh, mình lại thấy nhớ người bạn trẻ này. Sau hơn hai năm cơn giận của mình đã nguôi, mình lại cảm thấy quan tâm đến nó và thực sự muốn biết đời sống của nó bây giờ như thế nào?
Lời nhắn tin của Thanh cũng làm cho mình thấy cảm động:
- Lâu lắm không được nói chuyện với thầy (Thanh vẫn gọi mình là 'thầy' như trước) em nhớ lắm. Không biết dao này thầy ra sao, có thay đổi gì không? Em mong gặp lại thầy lắm dù chỉ để thấy gương mặt người mà em luôn yêu thương và kính trọng như người cha, người anh của em vậy. Nguyện xin Thiên Chúa ban muôn hồng an xuống cho thầy. Em xin Thiên Chúa chúc phúc cho thầy được mạnh khỏe và xin Ngài thêm sức cho thầy phục vụ, yêu thương và chăn dắt đàn chiên của người biết vâng lời, sống giữ đạo và làm theo những gì mà Thiên Chúa là Đấng quyền năng đã yêu thương và dạy bảo.
Trước đây mình đã đồng hành với Thanh những ngày trong viện cắt cơn khi nó đang vật vả với các triệu chứng đau nhức, rồi những tháng sau đó ở nhà hậu cai ngoài quê tỉnh Bà Rịa. Có lẫn Thanh và hai đứa khác rủ nhau trốn về thành phố. Mình phải đi tìm chúng nói ngoài quán cà phê, rồi thuyết phục tụi nó phải về nhà. Mới đầu không có đứa nào chịu, tụi nó đòi về quê tìm việc làm. Mình thuyết phục thật lâu tụi nó mới đồng ý đứa nào về nhà đứa đó.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, trời bắt đầu mưa. Không ai mang theo áo mưa, nhưng mình không dám dừng lại trú mưa mà quyết phải đưa hết ba đứa về tới nhà cho bằng được vì sợ rằng nếu dừng lại, tụi nó sẽ đổi ý.
Thanh là đứa cuối cùng mình đưa tới nhà. Khi về gần tới nhà thì nó lại đổi ý, không muốn về nữa. Nó bảo nó chỉ đồng ý để cho hai đứa kia chịu về, chứ nó thực sự không muốn về. Mình lại phải dừng lại ở quán cà phê bên lề đường, làm việc tư tưởng với nó một lúc nữa, nó mới chịu cho mình đưa về nhà.
Sau này mình thấy nó không tốt với mình, mình tự ái và buông tay. Nhưng hôm nay, mình lại đọc những lời nhắn tin của nó, lần thứ ba thứ tư gởi cho mình sau hai năm qua, bổng nhiên mình không còn thấy giận nó nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên mình thấy nó có những lời nói thật đạo đức. Đồng hành với nó thời gian khá dài mình không nhớ nó hay nói những câu nói kiểu này.
Bây giờ nó cũng đã lớn rồi, có lẽ cũng đã 27 tuổi. Chắc là nó trưởng thành hơn, và sâu sắc hơn. Mình tò mò muốn biết hoàn cảnh nó bây giờ như thế nào? Vì thế mình đã nhắn tin lại, hỏi thăm về cuộc sống, chia sẻ về tình hình của mình, và hẹn dịp gặp sẽ nói chuyện với nhau.
Mình thấy vui trong lòng vì mình đã vượt qua cái tự ái nhỏ nhoi mà mình mang trong lòng thời gian qua. Nghĩ lại nhiều khi mình cũng nhỏ nhoi quá, và để bụng cái không đáng để. Phải chăng mình còn quá tính toán nên chưa yêu thương vô điều kiện được, không dễ dàng tha thứ cho ai làm tổn thương đến mình, và so đo tính toán nhiều thứ? Con đường đi đến sự hoàn thiện sao mà thấy xa vời vợi quá nhỉ?
Nong Bua Lamphu, ngày 9.5.2007
Sau khi đã trở về Mỹ, Thanh viết email bảo rằng nó cần một số tiền cho việc làm ăn. Mình tìm ra một số tiền gởi về cho Thanh, nhưng sau đó thì không thấy Thanh liên lạc với mình để báo là có nhận được hay không và đã làm gì với số tiền mình gởi về? Thực sự mình không có nhiều tiền vì thế việc gởi tiền về cho một ai đó phải là chuyện quan trọng mình mới làm. Mình giận nên nhủ lòng là quên người không biết điều sau khi được giúp đỡ.
Một thời gian dài mình không nghe gì từ Thanh. Sau đó rất lâu, mình lại nhận được một nhắn tin chào hỏi. Mình đọc xong rồi xóa như bao nhiêu lời nhắn tin khác trên YM mà mình nhận được. Sau đó một thời gian dài, mình lại nhận được lời thăm hỏi qua YM. Mình đọc xong rồi xóa như trước, không màng lòng trả lời.
Tối hôm nay mình lại nhận được thêm những lời nhắn tin nữa. Lần này đọc lời nhắn tin của Thanh, mình lại thấy nhớ người bạn trẻ này. Sau hơn hai năm cơn giận của mình đã nguôi, mình lại cảm thấy quan tâm đến nó và thực sự muốn biết đời sống của nó bây giờ như thế nào?
Lời nhắn tin của Thanh cũng làm cho mình thấy cảm động:
- Lâu lắm không được nói chuyện với thầy (Thanh vẫn gọi mình là 'thầy' như trước) em nhớ lắm. Không biết dao này thầy ra sao, có thay đổi gì không? Em mong gặp lại thầy lắm dù chỉ để thấy gương mặt người mà em luôn yêu thương và kính trọng như người cha, người anh của em vậy. Nguyện xin Thiên Chúa ban muôn hồng an xuống cho thầy. Em xin Thiên Chúa chúc phúc cho thầy được mạnh khỏe và xin Ngài thêm sức cho thầy phục vụ, yêu thương và chăn dắt đàn chiên của người biết vâng lời, sống giữ đạo và làm theo những gì mà Thiên Chúa là Đấng quyền năng đã yêu thương và dạy bảo.
Trước đây mình đã đồng hành với Thanh những ngày trong viện cắt cơn khi nó đang vật vả với các triệu chứng đau nhức, rồi những tháng sau đó ở nhà hậu cai ngoài quê tỉnh Bà Rịa. Có lẫn Thanh và hai đứa khác rủ nhau trốn về thành phố. Mình phải đi tìm chúng nói ngoài quán cà phê, rồi thuyết phục tụi nó phải về nhà. Mới đầu không có đứa nào chịu, tụi nó đòi về quê tìm việc làm. Mình thuyết phục thật lâu tụi nó mới đồng ý đứa nào về nhà đứa đó.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, trời bắt đầu mưa. Không ai mang theo áo mưa, nhưng mình không dám dừng lại trú mưa mà quyết phải đưa hết ba đứa về tới nhà cho bằng được vì sợ rằng nếu dừng lại, tụi nó sẽ đổi ý.
Thanh là đứa cuối cùng mình đưa tới nhà. Khi về gần tới nhà thì nó lại đổi ý, không muốn về nữa. Nó bảo nó chỉ đồng ý để cho hai đứa kia chịu về, chứ nó thực sự không muốn về. Mình lại phải dừng lại ở quán cà phê bên lề đường, làm việc tư tưởng với nó một lúc nữa, nó mới chịu cho mình đưa về nhà.
Sau này mình thấy nó không tốt với mình, mình tự ái và buông tay. Nhưng hôm nay, mình lại đọc những lời nhắn tin của nó, lần thứ ba thứ tư gởi cho mình sau hai năm qua, bổng nhiên mình không còn thấy giận nó nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên mình thấy nó có những lời nói thật đạo đức. Đồng hành với nó thời gian khá dài mình không nhớ nó hay nói những câu nói kiểu này.
Bây giờ nó cũng đã lớn rồi, có lẽ cũng đã 27 tuổi. Chắc là nó trưởng thành hơn, và sâu sắc hơn. Mình tò mò muốn biết hoàn cảnh nó bây giờ như thế nào? Vì thế mình đã nhắn tin lại, hỏi thăm về cuộc sống, chia sẻ về tình hình của mình, và hẹn dịp gặp sẽ nói chuyện với nhau.
Mình thấy vui trong lòng vì mình đã vượt qua cái tự ái nhỏ nhoi mà mình mang trong lòng thời gian qua. Nghĩ lại nhiều khi mình cũng nhỏ nhoi quá, và để bụng cái không đáng để. Phải chăng mình còn quá tính toán nên chưa yêu thương vô điều kiện được, không dễ dàng tha thứ cho ai làm tổn thương đến mình, và so đo tính toán nhiều thứ? Con đường đi đến sự hoàn thiện sao mà thấy xa vời vợi quá nhỉ?
Nong Bua Lamphu, ngày 9.5.2007
No comments:
Post a Comment