Hôm qua mình, anh Tr. và thầy Damien đi huyện Nong San cùng với hai nhân viên của trung tâm Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp là TT mà thầy Damien đã thành lập ở tỉnh Nong Bua Lamphu nhằm hoạt động trong lĩnh vực HIV/AIDS. Ngoài việc trực tiếp chăm sóc một số bệnh nhân HIV/AIDS, TT còn tổ chức các chương trình giáo dục học sinh về căn bệnh thế kỷ cũng như chương trình hỗ trợ về xã hội và kinh tế cho những người đã bị nhiễm.
Hôm nay, lý do đoàn đi Nong San là để phân phát khoảng 90 bộ đồng phục học sinh cho các trẻ em nơi đây bị nhiễm HIV hoặc có bố mẹ bị nhiễm. Tất cả các gia đình đều lâm vào cảnh túng thiếu, vì thế việc sắm một bộ áo quần cho các em đi học trong tuần lễ khai giảng ở Thái Lan cũng là một vấn đề khó khăn.
Cô S. nhân viên của TT, cũng là một người bị nhiễm HIV cho mình biết đây chỉ là một trong năm nơi mà TT sẽ đến để phân phát đồng phục học sinh. Mặc dầu hôm qua là ngày lễ ở Thái Lan, mọi người được nghĩ việc, nhưng ở TT các nhân viên đều không ngại bỏ ra thời giờ để giúp đỡ những người khốn cùng.
Mình và anh Tr. chỉ được mời đi theo chứ hai anh em không có vai trò gì trong sinh hoạt này. Đó là vì hiện nay hai anh em đang trong giai đoạn học tiếng Thái. Vì có dịp lên Nong Bua Lamphu vào hai tuần nghĩ học nên thầy Damien mời hai anh em đi để làm quen với việc mục vụ của Dòng. Thầy cũng không quên nhắc nhở hai anh em: - Sau này các cậu sẽ là người điều hành TT cũng như giáo xứ, vì thế các cậu phải làm quen với công việc ở đây.
Đến nơi hẹn là một bệnh viện của huyện lúc 10h sáng đã có những người lớn dẫn con dẫn cháu đi nhận quà. Họ ngồi nghe một thầy chùa giảng rất chăm chỉ. Thầy chùa giảng xong, ông chào ra về. Đến lượt đoàn làm việc. Anh Nat là nhân viên của TT bình thường có vẻ ít nói dường như thay đổi 180 độ. Anh đứng lên phát biểu về nhiều điều làm cho mọi người rất phấn khởi. Rất tiếc là tiếng Thái của mình kém quá nên chưa hiểu hết nội dung mà anh nói.
Sau đó các em học sinh được kêu tên lên nhận quà. Khi mọi người đã có quà, các em cùng một lượt ai nấy đem đồ ra thử xem có vừa hay không. Không khí trong phòng thật nhộn nhịp. Có vài em quần rộng quá, hay áo nhỏ quá phải đổi lấy cái khác. Nhưng dường như em nào cũng vừa văn theo số đo đã lấy trước. Mặc đồng phục mới xong, tất cả xếp hàng để chụp hình làm kỷ niệm.
Nhìn các em phấn khởi với bộ đồ mới để đi đến trường, mình cảm thấy vui lây. Em nào cũng có những khuôn mặt hồn nhiên, xinh sắn. Đâu ai ngờ đàng sau những nụ cười dè dặt đó là những mãnh đời rất đáng thương vì các em là những nạn nhân vô tội của HIV/AIDS. Thoạt đầu mình tưởng là tất cả các em đều đã bị nhiễm. Nhưng sau đó thầy Damien cho hay là có em chưa bị nhiễm, chỉ có bố mẹ bị nhiễm. Mình thấy mừng lên. Hóa ra trong số những đứa trẻ này không hẳn đứa nào cũng đang đứng trước một tương lai vô cùng đen tối.
Được đi cùng với thầy Damien để chia sẻ niềm vui với những con người bất hạnh, mình cảm thấy nóng lòng học cho mau để được bắt đầu công việc mục vụ. Nhưng mình cũng ý thức được rằng cái gì cũng có thời gian của nó, và mình phải tuân theo quy trình đã định sẵn. Sự kiên nhẫn cũng là điều tối quan trọng cho một người làm mục vụ hiệu quả.
Nong Bua Lamphu, ngày 11.5.2007
No comments:
Post a Comment